[Bhtt - Edit] Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng - Chương 57
Chương 57: Danh chính ngôn thuận
Trên máy tính còn hiển thị yêu cầu xét duyệt báo cáo, thế nhưng người xét duyệt lại đang nhìn nó thất thần.
Hoặc là nói, từ khi Đường Thu Bạch trở về, mở văn kiện ra, liền vẫn luôn dừng lại tại một trang này.
Phản chiếu qua màn hình phát sáng, trong mắt Đường Thu Bạch lại hiện lên hình ảnh một tiếng trước, Cảnh Thư Vân nói chuyện với nàng ở cửa phòng họp.
Hình ảnh đó Đường Thu Bạch chưa bao giờ thấy, có thể xem như còn có chút xa lạ, giống như ánh mặt trời hòa tan băng giá giữa trời đông rét lạnh, mất đi bề mặt cứng rắn bên ngoài, biến thành một dòng nước suối.
Giọng nói của Cảnh Thư Vân không ngừng quanh quẩn bên tai Đường Thu Bạch, kéo căng thần kinh nàng, cũng tác động trái tim nàng.
Trước mắt nàng vô ý thức hiện lên, ánh sáng trong mắt Cảnh Thư Vân khi nhìn nàng, sau khi giấu đi ý cười thì chỉ còn kiên định tự tin và thẳng tiến không lùi.
Đôi mắt nhìn nàng ở khoảng cách gần, khiến cho tâm Đường Thu Bạch sinh dao động.
Mặt hồ tĩnh lặng, chợt nổi lên tầng tầng gợn sóng, khẽ khàng dạt ra phía ngoài.
Một hồi lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ kéo Đường Thu Bạch hoàn hồn.
Đường Thu Bạch vươn tay lấy ly nước, nhấp một ngụm, bình phục tâm tình, mới nhẹ giọng nói: “Mời vào.”
“Đang bận sao?”
“Địch tỷ.”
Đường Thu Bạch thấy Địch Nghiên tiến vào, theo bản năng liếc mắt nhìn thời gian bên dưới góc phải máy tính.
Quả nhiên, sắp đến giữa trưa.
Dựa theo thường lệ trong quá khứ, hơn phân nửa vẫn là Cảnh Thư Vân bày mưu đặt kế, để cho Địch Nghiên mời nàng tới văn phòng ăn cơm.
Đường Thu Bạch cười nói: “Bận đây, xin nghỉ mấy ngày rồi, văn kiện trên bàn đều chất thành núi.”
Đường Thu Bạch nói, ngón tay hơi cong gõ gõ đống văn kiện trong tay.
Địch Nghiên nhìn theo hướng tay Đường Thu Bạch, cũng cười nói: “Vậy em nói làm sao bây giờ?”
“Ăn ngay nói thật.” Ngón tay Đường Thu Bạch lại vỗ vỗ lên văn kiện.
Địch Nghiên bất đắc dĩ kéo khóe miệng, “Thôi được, vậy tôi trở về.”
“Được.”
Đường Thu Bạch nhìn cánh cửa bị đóng lại, cũng cười bất đắc dĩ, quay đầu về thấy chồng văn kiện vẫn là khẽ buông tiếng thở dài.
Thật sự rất nhiều mà!
Thời điểm chỉ còn có một phút nữa là tới 12 giờ nhỉ trưa, Đường Thu Bạch còn vùi đầu vào kiểm duyệt bản hồ sơ gốc của Hạ Sâm.
Giây tiếp theo vang lên tiếng gõ cửa, cũng không thể khiến nàng ngẩng đầu khỏi bước tính toán, chỉ hô một tiếng, “Mời vào.”
Ngay sau đó, đáp lại nàng là tiếng bước chân liên tiếp, còn mang theo một cơn gió, từ bên ngoài thổi vào, hòa lẫn vị ngọt của hoa hồng.