[Bhtt - Edit] Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng - Chương 54
Chương 54: Bao lâu nữa em quay lại
Sáng thứ hai Địch Nghiên tới tổng bộ tập đoàn làm việc, thời điểm gần trưa mới trở lại Lam Hoa, đi vào đại sảnh tầng một, còn nghe thấy đồng nghiệp lướt qua bên người đang nhỏ giọng thảo luận gì đó, cô ấy chỉ cho là bà tám mấy thứ nhàn tới không thú vị, cũng không quá lưu ý.
Địch Nghiên tiếp tục đi vào phía trong, lại đúng lúc gặp Hạ Sâm và Bạch Trác Nhiên đi cùng nhau ở ngoài thang máy.
“Yo, sớm thế, các cô đi ăn cơm?” Địch Nghiên cười cùng hai người chào hỏi.
“Chào Địch tỷ, không còn sớm nữa, đều giữa trưa rồi.” Hạ Sâm vẫy tay đại khái chào hỏi cùng Địch Nghiên.
“Đúng vậy, đi cùng không?” Bạch Trác Nhiên giương môi.
“Rất muốn đi, nhưng tôi còn phải đi tìm lão bản trước đã.” Địch Nghiên quơ quơ túi văn kiện trong tay, đáng tiếc nói.
“Vậy hết cách, nhưng mà hôm nay lão bản tâm trạng tốt, nói không chừng vung tay mời chị cùng ăn một bữa thì sao.” Hạ Sâm nói.
“Tâm trạng tốt?”
“Ừm, lão bản sáng sớm hôm nay thời điểm mới đến, thấy ai cũng nở nụ cười, ngày cả lúc mở họp, cũng nhu hòa hơn rất nhiều.” Bạch Trác Nhiên cũng đáp.
“Hả?”
“Đến cả chị cũng kinh ngạc đi, khả năng cuối tuần đã xảy ra chuyện gì làm lão bản tâm tình tốt.” Hạ Sâm cười cười.
……
Địch Nghiên đứng trong ở thang máy, còn đang hồi tưởng lời Hạ Sâm vừa mới nói, chính là cô ấy nhớ lại một chút cuối tuần của Cảnh Thư Vân.
Chuyện khiến cô vui vẻ, Địch Nghiên không biết, nhưng mà thứ bảy chìa khóa-di động-ví tiền toàn bộ bị khóa ở trong xe, này cũng coi như chuyện vui sao?
Trước khi Địch Nghiên suy nghĩ cẩn thận, tay đã gõ cửa trước một bước.
“Vào đi.”
Địch Nghiên nghe tiếng đi vào văn phòng, đứng ở trước mặt Cảnh Thư Vân.
“Lão bản, văn kiện này đã xử lý xong.”
Địch Nghiên đem túi văn kiện trong tay, hai tay đưa cho người ngồi ở bàn làm việc tay cầm bút như đang suy ngẫm, cúi đầu viết gì đó.
“Ừ, để đó trước đi.” Cảnh Thư Vân nâng mắt nhìn cô ấy, “Em tới đúng lúc, tôi có việc hỏi em.”
“Lão bản ngài nói.”
Cảnh Thư Vân suy tư, lại nhìn về phía cuốn sổ đặt ở trước người cô, trên đó dày đặc ghi chép gì đó.
Ngòi bút do dự từ trên xẹt qua, tạm dừng một lúc lâu, Cảnh Thư Vân thần sắc ngưng trọng hỏi:
“Ừm, em cảm thấy……”
“Hửm…” Địch Nghiên theo cô hơi khom lưng gật đầu.
“…… Quên đi, em đi ra ngoài đi.”
Địch Nghiên có chút mê mang nhìn cô, “Vâng.”
Chờ Địch Nghiên lui ra ngoài, trong văn phòng vang lên tiếng đóng cửa nhỏ bé, người cầm bút, trên mặt hiện ra thần sắc ảo não hiếm thấy, mày đẹp nhíu lại, mím môi, ngòi bút lại vẫn cứ do dự treo ở giữa không trung, chậm chạp không chịu đặt xuống, như thể đây là một quyết định rất khó khăn.