[Bhtt - Edit] Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng - Chương 5
Chương 5: Đi công tác mang quà về cho cô
May mắn ngày hôm qua tăng ca, nên hôm nay Đường Thu Bạch có thể tan tầm đúng giờ, chỉ là ngay lúc nàng đi đến dưới lầu nhìn thấy chiếc bốn bánh phong cách màu đen đậu trước cửa, mạc danh lại có chút hối hận.
Quá chói mắt!
Cửa sổ ghế phía sau chậm rãi trượt xuống, Đường Thu Bạch thấy bóng người quen thuộc, Cảnh Thư Vân hướng nàng vẫy tay.
“Cảnh tổng.”
“Đường tiểu thư lên xe đi, tôi đưa cô về.”
“Được……” Đường Thu Bạch không từ chối, dù sao vốn dĩ cũng là muốn đưa Mễ Bánh tới nhà nàng.
Nàng kéo cửa xe ra, ngồi vào, cửa sổ thủy tinh lại đóng lại.
Cửa sổ xe ngăn cách mọi thanh âm bên ngoài, trong xe im ắng, Đường Thu Bạch lén liếc nhìn trước sau một lượt, không nhìn thấy Mễ Bánh.
“Đường tiểu thư đang tìm Mễ Bánh sao, Mễ Bánh ở nhà, một lát nữa trợ lý của tôi sẽ gặp chúng ta ở nhà cô.” Cảnh Thư Vân chú ý tới động tác của Đường Thu Bạch.
“À được, cảm ơn Cảnh tổng đưa tôi về.” Bị người ta nhìn thấu sẽ luôn có chút xấu hổ, Đường Thu Bạch theo thói quen tính dùng nụ cười để che lấp.
“Phải là tôi cảm ơn cô, làm phiền cô rồi.”
“Không có không có, tôi cũng rất thích Mễ Bánh.” Đường Thu Bạch nhớ tới bộ dáng nho nhỏ của Mễ Bánh, ngay cả thanh âm cũng nhu hòa xuống.
Cảnh Thư Vân nhẹ nhàng nhếch nhếch khóe môi không nói gì nữa.
Không có tiếng hai người nói chuyện, trong xe lại lần nữa yên tĩnh lại, Đường Thu Bạch nhìn phía trước, dư quang như có như không chú ý Cảnh Thư Vân ở bên cạnh, đối phương cũng chỉ dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Áo khoác tây trang màu đen tôn lên bờ vai thon gầy của Cảnh Thư Vân, một bàn tay tùy ý đặt ở trên đầu gối, nếu nhìn kỹ có thể thấy mạch máu màu xanh dưới làn da trắng nõn như ẩn như hiện.
Cổ của Cảnh Thư Vân một mảnh trắng như tuyết, chỉ có một chút hồng ở trên môi, là màu sắc đặc biệt thuộc về cô, biểu cảm trên mặt bình tĩnh trước sau như một, chẳng qua chân mày không biết là nhớ tới hay là mơ thấy cái gì, hơi có chút nhăn lại.
Rất mệt sao?
Đường Thu Bạch theo bản năng ném ra vấn đề này, ngay cả bản thân nàng đều có chút bị dọa đến, như thế nào đột nhiên quan tâm người ta có mệt hay không chứ.
Nàng chột dạ sờ sờ chóp mũi, nghiêng đầu nhìn chằm chằm quang cảnh thụt lùi ngoài cửa sổ xe, dời đi lực chú ý.
Đường Thu Bạch thuê phòng ở cách công ty chỉ hơn mười phút chạy xe, là một tòa chung cư có thang máy, xe rất nhanh đã lái vào hầm đỗ xe của tiểu khu.
Trên đường Cảnh Thư Vân nhận được điện thoại từ trợ lý, nói là đã đem Mễ Bánh đưa đến cửa nhà Đường Thu Bạch.
Hai người từ cạnh lầu hai đi thang máy lên lầu, mới đầu thang máy còn chỉ có hai người bọn họ, sau đó đến mỗi tầng, mấy người cũng mới tan tầm “rào rào” tiến vào, thang máy vốn dĩ đã không lớn bỗng nhiên trở nên chen chúc.