[Bhtt - Edit] Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng - Chương 47
Chương 47: Có công việc
“Là sư tỷ của em.”
Ánh sáng màn hình chiếu vào gương mặt nữ nhân, khuôn mặt hẳn là trở nên vô cùng tươi đẹp, thế nhưng ngay lúc đôi mắt tinh tế đảo qua đoạn ký tự này, yên lặng rũ xuống, mày đẹp lặng lẽ không một tiếng động nhăn lại.
Giờ tan tầm cao điểm, xe cộ trên đường trở nên đông đúc hơn, Địch Nghiên mắt nhìn phía trước, lỗ tai lại vẫn duy trì cảnh giác nhanh nhạy.
Trong xe khí áp vô hình lại thấp chút, ghế sau quá mức an tĩnh ngược lại làm cô ấy dường như cảm nhận được yên bình trước bão táp.
Đột nhiên vang lên một giọng nữ thanh lãnh, đánh vỡ giây phút an tĩnh này.
“Địch Nghiên.”
“Lão bản, có em.”
“Em cảm thấy,” người nói chuyện dừng một chút, dường như đang tự hỏi cái gì, “Cái xưng hô sư tỷ này xem như xưng hô bình thường sao?”
“Sư tỷ?” Địch Nghiên nhỏ giọng lặp lại, lại nói, “Lão bản, em chưa từng có sư tỷ, cho nên không hiểu lắm cái xưng hô này có tính là xưng hô bình thường hay không.”
Người ngồi ghế sau trầm mặc sau một lúc lâu, sâu kín nói: “Quả nhiên không giống nhau sao.”
“Nhưng mà cũng không bài trừ chỉ là quan hệ bạn cùng trường bình thường?” Địch Nghiên thử thăm dò bổ sung một câu.
“Đúng không?”
Địch Nghiên dư quang từ kính chiếu hậu quét thấy, Cảnh Thư Vân chợt ngước mắt nhìn cô ấy, đáy mắt đen nhánh nhiễm một ít lạnh lẽo, còn có chút chua.
“Đúng vậy, loại này không phải cùng loại với quan hệ học tỷ gì đó sao, khả năng chính là xưng hô lễ phép ngoài mặt.”
Cảnh Thư Vân không nói nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ suy nghĩ gì đó.
Địch Nghiên nhìn sắc mặt người ngồi ghế sau giảm bớt chút chút, nhẹ nhàng thở ra, chẳng qua điều này cũng không tiếp tục được bao lâu, chỉ chốc lát sau Cảnh Thư Vân nhớ tới gì đó, nhìn cô ấy, “Thế thì vì cái gì sẽ có tiếp xúc thân thể?”
“……” Địch Nghiên bị vấn đề đột ngột làm nghẹn lại, đầu óc điên cuồng luân chuyển, dùng từ châm chước để nói, “Đường bộ trưởng có thể là xuất phát từ lễ phép, từ chối thì không hay lắm.”
Người ngồi ghế sau theo bản năng gật gật đầu với biên độ nhỏ, tiện đà lại giương mắt nhìn cô ấy, hơi nheo mắt, “Tôi nói là Đường Thu Bạch sao?”
Địch Nghiên thoáng liếc qua ánh mắt cô, bàn tay cầm vô lăng hơi siết chặt, đây là một câu hỏi tu từ, một câu hỏi tu từ dù biết rõ câu trả lời nhưng không thể trả lời được.
“Không có, lão bản, là em nghĩ sai rồi.”
“Ừm.” Cảnh Thư Vân đáp một tiếng, thu hồi tầm mắt.
……
Đường Thu Bạch trả lời tin nhắn của Cảnh Thư Vân xong, bên kia tạm thời không có tin nhắn mới gửi đến.
Cảnh Thư Vân nhắn tin đến dò hỏi trái lại không có gì, chẳng qua là khiến Đường Thu Bạch có chút nghi hoặc.
Cho nên lúc ấy nàng cảm giác được một tầm mắt khang khác, là thật sự tồn tại? Còn là Cảnh Thư Vân?