[Bhtt - Edit] Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng - Chương 10
Chương 10: Tôi rất nặng sao?
“Tôi ở dưới lầu.”
Đường Thu Bạch nhân lúc chờ thang máy, đứng ở bên cửa sổ đi nhìn xuống, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đứng ở cạnh xe gọi điện thoại, hơi cúi đầu nhìn không rõ biểu cảm.
Ra khỏi thang máy, ngày thường bước mấy bước liền đi đến cửa chính, lúc này lại trở nên cực kỳ xa, bước chân của Đường Thu Bạch vô thức trở nên lớn hơn.
Người cầm điện thoại, vẫn chưa kết thúc cuộc gọi, đột nhiên giương mắt, nhìn thấy nữ nhân mặc áo blouse trắng bước nhanh về phía cô, chỉ trong một cái liếc mắt ngắn ngủn, cô cắt đứt thanh âm còn đang tiếp tục nói trong điện thoại.
“Tạm thời cứ như vậy, tôi còn có chút việc ngày mai trực tiếp đến công ty rồi nói.”
“Vâng.”
Lúc Cảnh Thư Vân cúp điện thoại, Đường Thu Bạch vừa khéo bước một bước cuối cùng dừng lại ở trước mặt cô.
“Cảnh tổng.” Đến gần, Đường Thu Bạch mới ngửi được mùi hương quen thuộc, chóp mũi có chút ngứa, khóe môi không kiềm được cong lên.
“Ừ.” Cảnh Thư Vân ngắn gọn đáp lại.
“Cô đi công tác về rồi?” Ánh mắt Đường Thu Bạch vô thức dừng lại ở trên mắt kính gọng vàng của cô.
“Ừ.”
“Hôm nay tới đưa Mễ Bánh về sao?” Đường Thu Bạch nhớ tới Mễ – vàng trắng mập mạp – Bánh còn ở trong nhà.
“Cô tăng ca lâu nữa không?” Cảnh Thư Vân không trả lời, chỉ nhìn vị trí bị ăn mòn một lỗ nhỏ trên ống tay áo blouse trắng của Đường Thu Bạch hỏi ngược lại.
Đường Thu Bạch hồi tưởng lại trạng thái hàng mẫu, theo bản năng khẽ híp mắt, lại nâng cổ tay nhìn đồng hồ mới nói: “Phỏng chừng còn một tiếng nữa.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Tôi có thể nhanh hơn một chút.”
“Không sao, vậy tôi chờ cô.”
“Lên trên lầu sao? Hay là……” Đối mặt với loại tình huống này, Đường Thu Bạch có chút không biết phản ứng như thế nào, dù sao nàng cũng chưa từng gặp được cảnh tượng chủ tịch công ty khác chờ nàng tăng ca xong.
“Tôi ngồi trong xe chờ cô, cô đi đi.” Cảnh Thư Vân đối diện với ánh mắt Đường Thu Bạch, lúc đi xuống lại nhìn thấy dấu vết ăn mòn không quá rõ ràng trên vạt áo áo blouse trắng của nàng, góc áo có chút không lành lặn, sợi vải vụn hỗn độn hiện ra.
“Được.” Đường Thu Bạch gật đầu, đang muốn quay trở về, chợt giọng nói của đối phương lại làm nàng dừng lại.
“Đồng phục thực nghiệm của các cô,” Chân mày Cảnh Thư Vân hơi nhíu, “Không thay mới sao?”
“Hả? Đồng phục thực nghiệm?” Đường Thu Bạch nghe vậy, cúi đầu thoáng nhìn áo thực nghiệm của mình, trước người đều là nguyện vẹn chỉ là các góc cạnh, chỗ ống tay áo thỉnh thoảng có hai ba cái lỗ, nhưng so với thời nàng còn học đại học, bị ăn mòn thành một cái lỗ lớn, tay còn bị thương mà nói, quả thật đã tốt hơn rất nhiều.