[Bhcđ][Xk][Edit]Thê Thiếp - Phúc Khí Ngận Đại - Chương 13: Táo bạo
Edit có đôi lời muốn nói : một chương gần 3000 chữ thật là gian nan, và toàn từ khó hiểu nên có sai sót gì mong các bạn bỏ qua cho. Mong các bạn đọc nhấn vào nút like để cổ vũ tinh thần hoặc để lại cmt ạ.
Và điều quan trọng cần nhấn mạnh là, đừng ăn uống gì khi đọc chương này. Edit suýt chết vì cười =)).
Tôn đại thẩm ở nhà bếp bận rộn, tôn khang ngồi trên ghế nhỏ rầu rĩ.
Lý Ấu Ngư cùng Dư Uyển Đường trở về nhà, nàng đem một đống công cụ để xuống, liên tục đùa nghịch, nhìn hồi lâu, cảm thấy vô cùng mới lạ, cổ đại cũng rất thú vị. Có rìu, có cưa, có dao, có cái cuốc, có thanh xiên thịt, có nồi… Trên vàng dưới đất một đống lớn.
Nàng cười nói: “Nhìn những đồ này, thì cảm giác mình có nhà.”
“Bát tự còn không có tính, phòng ốc còn không có, ngươi đã cảm thấy có nhà, quá biết huyễn tưởng rồi. Tiểu cô nương thực tế một chút.” Dư Uyển Đường từ trước đến giờ luôn tận hết sức lực giội nước lã. Chẳng qua nàng xem thấy Lý Ấu Ngư vì những thứ kia cảm động, chính nàng cũng vui lây, chỉ là không muốn thừa nhận ngay mặt.”Ngươi nói ngươi tới từ thế kỷ hai mươi mốt , nhà ngươi ở nơi đâu?”
“Chỗ hẻo lánh trên địa cầu, chỗ có núi, có nước, có mỹ nhân.”
“Trong nhà có mấy người?”
“Có tỷ tỷ, có đệ đệ muội muội, đường huynh đệ, đường tỷ muội, anh em bà con, biểu tỷ muội, là một gia tộc trồng trọt rất lớn rất lớn, bất quá bọn hắn có rất nhiều tiền đồ, không giống ta, chỉ thích trồng cây, đặc biệt nhà quê có phải hay không?” Nàng theo thói quen giơ lên bàn tay của mình để xem một chút, phát hiện làn da thịt luộc non, lúc này mới nhớ tới, đây không phải là tay của mình.
“Vậy bọn họ có thể hay không sẽ nhớ ngươi , ngươi có hay không sẽ nghĩ bọn họ?”
“Bọn họ nghĩ tới ta, ta cũng không biết, nhưng ta khẳng định nghĩ bọn họ, mặc dù bọn họ có đôi khi sẽ rất nhàm chán, mỗi lần vừa thấy mặt đã thúc giục ta kết hôn, hoặc là cười ta không ai thèm lấy. Đặc biệt là ăn tết thời điểm, luôn hỏi ta tìm được bạn trai chưa? Ta nếu nói không có, mọi người lập tức sẽ dùng hết sức khai hỏa, mọi người tựa như người chủ trì, mở miệng nói đến, lưỡi nhã hoa sen, những câu miêu tả sống động, trong tay đã chuẩn bị tốt tài liệu, bất cứ lúc nào cũng có thể giới thiệu đối tượng cho ta .”
Dư Uyển Đường không hiểu ‘ người chủ trì ‘ là cái gì, chẳng qua cũng hiểu đại khái ý tứ.
“Ngươi bao lớn?”
Lý Ấu Ngư lập tức biến chuyển thái độ, đánh chết không nói.”Đừng hỏi ta, nữ nhân tuổi thọ là bí mật.”
“Nói một chút cũng sẽ không chết, không phải là hai mươi đi? Kia chính xác là gái lỡ thì rồi.”
Hai mươi, vậy coi như non so với hành thái được không?
“Mọi người đều nói ta lớn lên giống như hai mươi.”
“Quả nhiên là gái lỡ thì.”
Lý Ấu Ngư mất hứng, bất chấp trên thực tế là thuộc dạng ‘ gái lỡ thì ‘, nhưng bị nói thẳng ra, vẫn là lòng có chút chua xót . Nàng phản bác nói: “Còn ngươi, ngươi khẳng định không chỉ hai mươi.” Đã thành tiên, đều chẳng phải đã qua mấy ngàn tuổi đi.