[Bh-Sp] Em Yêu Chị, Cô À!- Viết Tiếp. - Khó ở - chết dở!
Hoàng Khánh Chi tranh thủ về đến nhà thì đồng hồ cũng đã điểm gần 7h. Sài Gòn mà, những chiều kẹt xe thế này chẳng hiếm hoi, cũng đã được liệt vào một món đặc sản khó quên của cái đất phồn hoa này.
– Nhóc, em đi chợ rồi đó hả!?- ai đó không giữ nết bốc một mảnh đậu hủ non mềm có lẽ đã được người nọ khéo léo rửa thật ráo cho vào mồm, – Ầy, thật đói chết tôi a… – lại quá mức làm quá lên xoa xoa bụng mà thở than như vậy.
( Ngươi là đi với gái xong về than đói!?)
Bên này Gia Chi đang xắt rau củ với tâm trạng không biết đang bay chốn nào mà bỏ qua thế sự, làm ai đó quan sát thấy người ta không hào hứng với mình, thế là Chi lão sư phủi phủi tay tao nhã bước đến bên nàng, vỗ bẹp vào mông của con gái nhà người ta:
– Này, nay sao vậy, hỏi không thèm trả lời!? Tôi về chả hay à!?
– Ơ!? Chị hỏi gì thế!?… – Giật mình xoay qua đáp, thì liền lập tức bị con dao vẫn xắt cứa vào tay- Aaa. Ôiii …
– Gì đấy? Trời đất sao ẩu vậy, đưa chị xem!!!
Khi Gia Chi cất tiếng kêu thì Khánh Chi nàng liền lập tức bay lên phía trước mà xem, thấy con nhóc bị đứt tay liền nắm chặt ngón tay cầm máu, lại xuýt xoa:
– Là chị làm em giật mình đứt tay hả!? Trời! Ôi thiệt là…
– Không có, do em không tập tr…u…
Lời còn chưa nói hết Gia Chi đã sững sờ khi người kia không một chút kiêng kị cầm lấy ngón tay đứt của mình cho vào miệng mút,
– Đỡ đau chưa? Sát khuẩn cho em rồi đấy, để chị đi lấy băng dán lại cho em, chờ xíu!
Nói rồi liền vội đi, để lại Gia Chi không biết nên khóc cười thế nào cho đúng, Vết thương hở? Cho vào miệng mút? Sát khuẩn!??
Ôiii, có lẽ chị í nên ít xem phim Hàn một chút thì hơn.
Thật nhanh, bà lão giảng viên tính tình rất hâm đã trở lại với một hộp y tế, vết thương dù nhỏ mà cũng làm như cái gì trầm trọng lắm, cất công kĩ lưỡng băng băng quấn quấn, làm Gia Chi cũng chả nhịn được mà cười.
Và thế, một cô gái cẩn thận băng bó cho một cô gái khác, xong xuôi còn mắng lần sau coi mà cẩn thận vào, đâu biết rằng người kia vì ai mà hồn bay, đâu biết rằng sự ôn nhu của bản thân làm người ta thêm xót.
– Không đau sao còn cười á nhóc!? Đi chợ lúc nào thế? Vất vả không!?
Nhắc tới việc lúc chiều bỗng nhiên làm Gia Chi lại rơi vào trầm tư, chỉ là nghĩ một lát liền lại có được cái nét mặt tươi vui ( dù cố gượng) như mọi ngày.
– Vâng, em mua đủ hết rồi. Mà, chị này…
– Đây, gì, sao đấy cô!?
– Em hỏi này một xíu!
– Cô đấy!- tay trỏ vào trán tiểu Chi- Hôm nay lại tập tính vòng vo khách sáo với tui à!?
– * xoa xoa* Umh, vậy em hỏi nha, chuyện là …chị, chỉ là chị… có đang yêu ai, có phải không?
Chi lão vừa thu dọn hộp y tế, vừa quan sát, rồi nhẹ liếc:
– Sao? Sao nay hỏi đến chuyện này? Điều tra tôi đó hả nhóc Luật sư!? Hửmh?