[Beta][Gl][Part 2]Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 198
“Quay đầu là bờ.”
“Tớ muốn quay đầu, nhưng vĩnh viễn không thấy được bến bờ.”
“Gia An, giúp tớ với, tớ sai rồi.”
Những lời nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu Gia An suốt mấy ngày liền, dù nàng cố tình phớt lờ, không muốn bận tâm đến Quỳnh Chi, nhưng giọng nói đầy tuyệt vọng đó lại không ngừng khiến lòng trắc ẩn trong nàng dao động.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, Quỳnh Chi chủ động nói ra hết mọi tội lỗi mà cô ta đã làm: muốn gây phiền nhiễu cho nàng, bắt cóc Joy…
Lúc ấy, Gia An chỉ muốn tát thẳng vào mặt Quỳnh Chi một cái, nhưng nàng đã kiềm chế, giáo dưỡng không cho phép nàng thực hiện loại hành vi này.
Chỉ khinh thường, phán xét cô ta trong âm thầm.
Cô ta muốn xin lỗi, cô ta hối lỗi, cô ta nhận sai?
Gia An từ nhỏ đến lớn đều theo chủ nghĩa hòa bình, không thù hận cũng chẳng muốn gây oán giận với ai. Nàng được Gia Minh giáo dục rất kỹ về lòng nhân hậu, về tư tưởng “đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại”. Nhưng giờ đây, niềm tin ấy lại đang chống lại nàng, khi cảm xúc, lý trí, và lòng thương xót chẳng thể cùng hướng một đường.
Năm đó, dù Quỳnh Chi miệt thị tình yêu của Gia An, nàng chẳng hề trách móc cô ta, không giận, chỉ đơn giản xem như không quen biết cô ta nữa.
Bây giờ Quỳnh Chi trở lại, khuấy đảo cuộc sống của nàng, làm gia đình nàng gặp nguy hiểm. Gia An cực kỳ tức giận, cảm giác mà nàng hiếm khi để bản thân nếm trải. Nàng chán ghét Quỳnh Chi đến tận cùng, dù lý trí vẫn cố gắng nhắc nàng về lòng bao dung đã từng được dạy bảo.
Chỉ một câu xin lỗi, cầu xin giúp đỡ là xong sao?
Càng nghĩ, nàng càng thấy phiền muộn.
.
-Mai Phước Hưng muốn giết tớ, hắn muốn giết tớ!
-Tớ càng vùng vẫy, hắn càng tra tấn tớ.
-An à, tớ không muốn sống trong vũng bùn lầy này. Cậu hãy giúp tớ, tớ xin cậu… Tớ mất hết tất cả rồi, tớ giờ chỉ biết hèn mọn cầu xin.
Quỳnh Chi nắm lấy tay Gia An, cô ta đã khóc đến nhòe cả lớp makeup, để lộ từng vết bầm rõ rệt trên gương mặt sưng húp.
Gia An khẽ rụt tay lại. Nàng chủ động giữ khoảng cách với Quỳnh Chi, ánh mắt trở nên thăm dò, cảnh giác. Vầng hào quang từng bao phủ mỗi lần cô ta xuất hiện nay đã tan biến. Trước mắt nàng lúc này, chỉ còn lại dáng vẻ tiều tụy của một người phụ nữ đầy khổ sở, không còn chút vẻ kiêu hãnh nào ngày trước.
-Tôi…
Gia An thừa nhận mình đã do dự trong phút chốc, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nếu Quỳnh Chi thật sự quay đầu chắc chắn sẽ bớt việc cho Nguyệt Minh, cô ta quá sức phiền nhiễu.
-Tớ có thể cung cấp cho cậu thông tin của Mai Phước Hưng, ngay cả chuyện đổ oan cho T Group hiện tại…- Quỳnh Chi khẩn khoản nói.