Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Ngoại truyện 4
Lộ Tinh Minh mua đồ ăn vặt cho chị em ký túc xá trong 3 ngày, lại tặng phiếu khuyến mãi trà sữa vào ngày mai, chỉ trong một học kỳ đã nuôi béo mọi người lên, tự nhiên cũng mua chuộc được lòng người.
Chớp mắt đến kỳ nghỉ đông, các chị em trong ký túc xá dọn dẹp đồ ai về nhà nấy, nghĩ tới Vân Tri không có cha mẹ, mọi người đều muốn đưa cô về cùng, dù sao ai cũng đều là con gái một nên ai cũng hứng thú.
Kết quả ở chuyện về nhà này, các chị em ở cùng nhau mấy tháng đã sinh ra cãi vả.
Tư Đồ Nhụy: “Đến nhà mình, mình là trưởng phòng nên mình quyết định.”
Hứa Tuyết Ninh: “Đến nhà mình, mình đã nói với mẹ rồi.”
Ngả Lộ: “Đừng ồn nữa, trong này ai nhiều tóc nhất thì nghe người đó.”
Tư Đồ Nhụy vẫn là tóc ngắn, lại ít, đi ra ngoài còn bị nhầm là nam sinh; mà Hứa Tuyết Ninh chăm học nên tóc đã sớm rụng đi bớt, nhìn qua nhìn lại thì Ngả Lộ là người nhiều tóc nhất.
“Chết tiệt! Đánh cậu ấy chết đi!”
Ba người tranh luận không nghỉ, quyết định dùng bạo lực, ném Ngả Lộ lên giường đánh một trận.
Vân Tri đã thu xếp đồ đạc xong xuôi, cô nghiêng đầu nhìn mình trong gương.
Tóc cô đã dài đến ngực, chưa từng nhuộm tóc nên mái tóc đen dài bóng loáng, dính sát vào cơ thể, trên trán là mái thưa, làm gương mặt thêm mượt mà, càng thêm đáng yêu.
“Mình nhiều tóc!”
Hôm nay Vân Tri có thể ưỡn ngực ra nói điều này.
Cô nhiều tóc, không phải tóc giả!
Chỉ có thí chủ là vẫn kêu cô là nhỏ tóc giả, thật đáng ghét ~
Suy nghĩ, Vân Tri cười ngọt ngào một cái.
Ba chị em đang chém giết thì quay lại nhìn cô.
Nụ cười này cứ như là đang khiêu khích, sau khi nhìn nhau, cô lại bị đè lên giường cù lét.
Vân Tri sợ nhột nên co lại thành một cục, vừa xin tha vừa cười không dứt.
Cho đến khi Vân Tri khóc ra nước mắt, mọi người mới dừng lại, thở hồng hộc hỏi, “Dám nữa không?”
Vân Tri che miệng nghẹn ngào, “Không, không dám….”
“Nói! Cậu về nhà ai ăn tết?”
Vân Tri cười, trong miệng hàm hồ không rõ, “Cùng… cùng bạn trai.”
Mấy người kinh ngạc sau một lúc, đồng loạt nói, “Không được!”
“Coi như đàn anh là người tốt nhưng hai người bây giờ không được sống chung.”
“Đúng vậy, hai người ở chung là quá sớm rồi.”
Vân Tri đỏ mặt, hơi thở hổn hển, “Thí chủ cũng là người mà mình cùng ăn tết trước đây, mọi người không cần phải lo lắng.”
Không.
Điểm chính không phải là chuyện này.
Vẻ mặt Tư Đồ Nhụy phức tạp.