Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Ngoại truyện 3
Buổi chiều Hàn Lệ có buổi huấn luyện, buổi tối Vân Tri cũng có tiết tự học, ba người ăn bữa cơm xong liền giải tán.
Vân Tri vừa mới trở về phòng, Tư Đồ Ngụy dẫn đầu vây quanh cô lại.
“Mọi người….”
“Bạn trai cậu đã đồng ý gặp mặt chưa?” Tư Đồ Nhụy quay lại câu chuyện, nắm lấy cằm Vân Tri chất vấn.
Thế trận này làm Vân Tri sợ hết hồn, sau một lúc cứng đờ, cô gật đầu, “Đồng ý. Anh ấy nói nếu mọi người rảnh thì tối mai gặp mặt.”
Ba người nhìn nhau, đồng thanh nói, “Được! Vậy thì tối mai gặp!”
Nói xong xoay người, vây quanh một chỗ không biết nói thầm cái gì, để Vân Tri ở phía sau ngơ ngẩn.
Hôm sau tới rất nhanh.
Buổi sáng Vân Tri bị Lộ Tinh Minh đánh thức, buộc phải kéo cô đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, toàn bộ quá trình đều tốn thời gian và công sức.
Sau khi kiểm tra xong sẽ không có kết quả ngay, Lộ Tinh Minh thấy Vân Tri mệt quá sức, sau khi lên xe thì đưa cho cô một túi quà vặt nhỏ.
“Anh đã đặt chỗ ăn rồi, bây giờ em có thể gọi bạn tới.”
Vừa nói, Lộ Tinh Minh xác định vị trí trên điện thoại Vân Tri.
Sau khi cô nhận được lại gửi đến nhóm nhỏ 4 người.
Vân Tri: Địa chỉ !
Tư Đồ Nhụy: Đã nhận được!
Ngả Lộ: Tụi mình tới bây giờ!”
Hứa Tuyết Hinh: Tới! Mình phải cho anh ta một đòn phủ đầu!
Không để Vân Tri rớt giá, ba người chị em chung phòng cố ý mặc bộ đồ hợp với quần áo giầy nhất, lúc này mới quyết định tới chỗ Lộ Tinh Minh.
Tư Đồ Nhụy với khí thế hừng hực đi trên đường. “Thật ra là mình muốn xem cậu ta là yêu quái chui ra từ đâu!”
Âm thầm chiếm lấy nhỏ dễ thương của bọn họ làm của riêng.
“Đúng vậy! Lát nữa phải tra hỏi, nhất định phải gặp được!”
“Là người hay quỷ gì cũng không trốn được nhãn tinh kim của chúng ta!”
Đang lúc nói chuyện, ba người đã đến nơi. Đúng lúc, có một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng ở trước mắt.
Ánh mắt Tư Đồ Nhụy đảo qua, ngay lập tức cứng ngắc.
Cô nàng kéo tay áo Ngả Lộ, lắp ba lắp bắp nói, “Kia là… có phải Lộ Tinh Minh bên trường Thanh Đại không?”
Cái tên này làm hai người còn lại đồng loạt nhìn sang.
Từ chỗ lái xe đi ra là một chàng trai cao lớn, thời gian đã lấy đi khí chất thiếu niên tươi trẻ của anh, tổn thương lúc nhỏ càng làm cho anh trưởng thành hơn so với bạn cùng tuổi, mi mắt cũng lạnh lùng hơn thường ngày.
“Vậy… kia là Vân Tri?” Ngả Lộ trợn tròn mắt.
Vân Tri bước từ trên xe xuống, ngọt ngào vẫy tay với mọi người.