Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 80
Hàn gia đã bị xáo trộn bởi sự ra đi của Vân Tri.
Ba Hàn kêu người chia ra tìm kiếm ở sân bay, trạm xe lửa và cả xe taxi, lại kêu người tìm ở khách sạn lại lần nữa, nhưng từ đầu đến cuối không hề có tin tức gì của Vân Tri.
Trời đã sáng.
Ba mẹ Hàn mệt mỏi không chịu nổi, nhưng bà nội Hàn lại ngược lại, ngủ vô cùng ngon giấc.
Buổi sáng lúc ăn cơm, ba Hàn lại hỏi Hàn Chúc Chúc, “Hôm qua con đi ra ngoài cũng không thấy Vân Tri sao?”
Hàn Chúc Chúc lắc đầu.
Ba Hàn than thở, nói với mẹ Hàn, “Vậy tám phần là về chùa Thanh Tâm rồi, Để chiều nay anh đi một chuyến, việc công ty và việc nhà em lo giúp anh.”
Mẹ Hàn không đồng ý, “Dự báo thời tiết nói thành phố C gần đây có tuyết rơi, lúc này mà vào núi thì quá nguy hiểm. Trước khi đi em đã gọi trưởng thôn Hoài Nguyệt rồi, để em gọi lại chắc chắn ông ấy sẽ biết Vân Tri có về đó hay không, nếu như bình an trở về thì chờ tuyết rơi chúng ta đi đến cũng không muộn.”
Ba Hàn không phản bác, chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.
Ông nhức đầu xoa huyệt thái dương, ăn cơm chưa được hai miếng đã buông đũa xuống gọi người tiếp tục tìm kiếm.
Buổi chiều.
Mẹ Hàn gọi mấy cuộc điện thoại cuối cùng cũng liên lạc được với trưởng thôn, sau khi biết ý của bọn họ, trưởng thôn cho người đi lên trấn để xác định, cuối cùng cũng tìm được tài xế chở Vân Tri đi, xác nhận hành tung của cô.
Sau khi biết cô bình an vô sự, vợ chồng Hàn gia cuối cùng cũng thả lỏng được đôi chút.
Trước bữa tối, Hàn Lệ đột nhiên về nhà.
Hai tay trái phải của cậu xách cái túi, bên trong chứa đầy quà.
Thấy cậu về, mọi người ngồi quanh bàn ăn bỗng trở nên im lặng.
Hàn Lệ hồn nhiên không nhận ra bầu không khí kỳ lạ này, tự mình ngồi vào vị trí, “Thật là đói, cơm mới vừa dọn sao?”
Hàn Lệ rướn cổ lên bàn nhìn quanh, sau khi thấy món yêu thích của mình là sườn xào chua ngọt thì không kịp chờ nữa mà bốc lấy một miếng bỏ vào miệng.
Nếu là lúc trước thì hành động này của cậu đã sớm bị mắng nhưng hôm nay rất im lặng, mẹ không mắng, ba cũng không đánh.
Động tác nhai của Hàn Lệ dừng lại, mút ngón tay, kỳ lạ nhìn mọi người, “Mọi người nhìn con làm gì? À đúng rồi, sao Hàn Vân Tri không ra ăn cơm.”
Không khí đột nhiên căng thẳng.
“Nó đi rồi.” Bà nội Hàn gắp đồ ăn vào chén Hàn Lệ, “Tiểu Lệ ăn nhiều vào, nhìn con gầy rồi đấy.”
Hàn Lệ giật nảy, “Bà nội nói gì? Đi rồi? Ai đi cơ?”
Bà nội Hàn lạnh lùng, “Còn ai ngoài cái con nhỏ sao chổi đó.”
Môi Hàn Lệ mím chặt, đứng dậy chạy lên lầu.
“Hàn Vân Tri—-!”
Cậu mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra, bên trong đen nhánh, trên giường chỉnh tề, sách vở trên bàn còn ở, nhưng túi đồ của cô lại biến mất.