Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 78
Edit: Jasmine
Mãi cho đến khi trời tối bà nội Hàn mới tỉnh lại.
Thấy bà tỉnh lại, ba Hàn vội vàng đi tới vây quanh mẹ mình, “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Hơi thở của bà nội Hàn mong manh, yếu ớt thở dốc hai tiếng, run rẩy nâng tay lên.
Ba Hàn vội vàng kề sát tai nghe, “Mẹ, mẹ muốn nói gì thế?”
Môi bà nội Hàn giật giật, “Ngày mai…… Ngày mai để cho cái tai họa đó đi đi.”
Ba mẹ Hàn đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy sửng sốt.
“Mẹ, mẹ đang nói ai vậy?”
“Mày đừng giả ngu với tao.” Bà nội Hàn lấy lại tinh thần, chống người ngồi dậy, “Bây giờ, đưa cái kia nghiệt chủng kia ra khỏi nhà ngay lập tức! Đừng để nó lởn vởn trước mắt tao nữa, nó chính là khắc tinh, chính là tai họa, chính là muốn làm cho tao chết!”
Nói xong câu cuối cùng, bà nội Hàn trở nên điên cuồng, giọng nói chói tai tràn đầy căm ghét.
Nghĩ đến cái đầu lâu mình nhìn thấy trước khi hôn mê, trước mắt bà nội Hàn tối sầm, lại ngã xuống gối.
“Mẹ đừng kích động, chú ý thân thể, có chuyện gì thì chúng ta không thể từ từ nói được sao, làm gì mà một hai phải tức giận.”
Ba Hàn khuyên giải an ủi không những không làm cho bà bình tĩnh lại, ngược lại càng làm bà nổi nóng hơn, hai mắt đỏ bừng.
“Cái thứ đồ chơi kia ở trong phòng nó con cũng thấy rồi đấy? Nào có ai Tết nhất lại đem cái loại đồ chơi đó về nhà, chắc chắn là nó cố ý! Chắc chắn là nó muốn làm tao tức chết…… Nó muốn làm tao tức chết……”
Hơi thở của bà nội Hàn không ổn định, cứ lặp đi lặp lại một câu đứt quãng đó.
Mẹ Hàn bước lên vài bước “Mẹ, Vân Tri đi đến nhà bạn chơi rồi, chờ đến tối em ấy trở về thì hỏi một chút chuyện này là như thế nào, mẹ nghỉ ngơi trước đi, ngàn vạn lần đừng tức giận làm hại thân thể.”
“Đến nhà bạn chơi?” Bà nội Hàn cười khẩy, “Ngược lại thì hai người các con tin tưởng cái tai họa đó quá nhỉ, nó ở chỗ này trời xa đất lạ, làm gì có bạn bè, còn không biết chừng đã làm chuyện gì mờ ám ở sau lưng các con rồi.”
Mẹ Hàn nhíu mày, “Bọn con biết mẹ có thành kiến với Vân Tri, nhưng Vân Tri được sư phụ Liễu Thiền giáo dục rất tốt, em ấy có chừng mực, sẽ không làm chuyện xằng bậy.”
Bà nội Hàn lại châm chọc “Ông sư phụ đó của nó cũng không phải là dạng tốt đẹp gì.”
“Mẹ……”
“Mẹ biết, ông ta tới tìm con là để uy hiếp con, nếu không thì con cũng sẽ không thu nhận và giúp đỡ cái tai họa kia.”
Lời nói của bà nội Hàn làm cho mẹ Hàn bối rối, không khỏi nhìn về phía chồng mình.
Mặt ông lộ vẻ xấu hổ, thận trọng né tránh ánh mắt của mẹ Hàn, duỗi tay kéo ống tay áo của mẹ mình, thấp giọng nhắc nhở “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, sư phụ Liễu Thiền không phải là người như vậy, Vân Tri cũng không phải giống như mẹ nghĩ đâu.”