Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 76
Cuối cùng vẫn là ông Lý ở trong phòng bệnh thấy Vân Tri trước.
Ông buông cháu trai ra, nói nhỏ với con trai đôi câu, sau đó vẫy tay kêu Vân Tri vào. Ba người một nhà bên cạnh lui ra ngoài cửa, để lại không gian cho bọn họ.
“Tay con có khá hơn chút nào không?” Ông Lý nhìn cổ tay cô đang giấu dưới tay áo, ân cần hỏi han.
“Khá hơn nhiều rồi ạ, ông đã khỏe hơn chưa?”
“Không có gì đáng ngại.” Ánh mắt ông Lý ôn hòa, vỗ bên cạnh, “Ngồi xuống nói chuyện đi con.”
Vân Tri ngồi bên cạnh.
“Ông chuẩn bị đi Mỹ rồi.”
Vân Tri ngơ ngẩn.
“Sau chuyện này, con trai ông không an tâm để ông ở một mình ở đây, sẽ để ông qua đó với nó.”
Vân Tri bỗng nhiên thấy mất mát, cúi đầu nắm chặt ngón tay.
“Tắc Ông, Thất Mã không mang theo được, hôm nay chỉ có thể tìm người thích hợp để chăm sóc tụi nó, ông tin rằng sẽ có người tốt nhận hai đứa nó.”
Nói đến đây, giọng ông cụ than thở.
Vân Tri trầm lặng, không nói ra lời.
Cô khống chế nỗi chua xót trong ánh mắt, trầm mặc đè nỗi khổ sở trong lòng xuống.
Thật ra là cô muốn nói ông để cô nuôi Tắc Ông, Thất Mã, ông không cần lo lắng, cứ vui vẻ ở bên cạnh con cháu là được.
Nhưng ngay cả bản thân cô cũng không nuôi được, làm sao có thể nuôi thêm hai con chó.
Thực tế rất đau lòng, cũng bất lực.
“Vậy trong khoảng thời gian tìm người thì làm phiền con tiếp tục chăm sóc hai chúng nó nhé.”
Vân Tri dụi mắt, thấp giọng vâng một tiếng.
Ông Lý từ ái xoa đầu Vân Tri, “Vân Tri là một đứa bé giỏi, sau này sẽ có người tốt hơn bảo vệ con.”
Lúc ông nói lời này, ánh mắt ông giống hệt như sư phụ của cô, tràn đầy sự hiền hòa yêu thương với tiểu bối.
Vành mắt cô ửng đỏ, quả thật không hề muốn làm ông rơi nước mắt, sau khi dặn dò vài câu, yên lặng ra khỏi phòng bệnh.
Vân Tri rời bệnh viện, theo Lộ Tinh Minh đến nhà anh để thăm Tắc Ông, Thất Mã.
Bên trong xe yên tĩnh.
Cô cứ mãi nhìn khung cảnh bên ngoài chậm rãi trôi qua mà không lên tiếng.
Lộ Tinh Minh nhìn cô mấy lần, cũng không nói gì.
Trở về nhà, hai con chó thấy Vân Tri xuất hiện nên hưng phấn, xông lại bên chân cô. Sau mấy tiếng sủa nho nhỏ, Thất Mã đung đưa cái đuôi, ngậm thú bông từ trên mặt đất lên miệng, sau đó nhét vào tay Vân Tri.
Lộ Tinh Minh cảm thấy con thú bông kia quen quen, còn không phải là ở trong phòng anh hay sao…
Lộ Tinh Minh hung hăng nháy mắt, cảm giác xấu tự nhiên nảy sinh.
Anh không đổi giày mà vào thẳng phòng khách, thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, anh tức giận, vô cùng tức giận.