Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 71
Ăn tết thì không thể thiếu sủi cảo, vì Lộ Tinh Minh và Hàn Lệ không ăn chay nên Vân Tri mua ít thịt. Trong lúc đợi làm nhân bánh, cô đeo khẩu trang đã chuẩn bị, lúc này mới bắt đầu làm việc.
Người ăn thịt bình thường thì sẽ không cảm thấy mùi vị khó ngửi, nhưng Vân Tri từ nhỏ đã ăn chay, mùi tanh của thịt sống làm dạ dày cô khó chịu.
Sau khi chia nhân ra làm hai loại, cô bắt đầu làm vỏ bánh.
“Để anh giúp em.” Lộ Tinh Minh đi vào.
Vân Tri hoài nghi nhìn anh, “Anh biết làm sao?”
Hơn nửa gương mặt cô bị che dưới khẩu trang, giọng nói mơ hồ không rõ.
“Chắc là được.” Lộ Tinh Minh không quá chắc chắn.
Vân Tri im lặng, không do dự đuổi anh ra ngoài: “Được rồi, được rồi, anh chuẩn bị cho em mấy đồng xu là được rồi đấy.”
Chờ đến lúc đó bận bịu còn chưa xong mà phải rước thêm phiền toái.
(*): Những viên sủi cảo có hình dáng trông giống đồng tiền xưa của Trung Quốc nên có ý nghĩa tượng trưng cho sự giàu có, sung túc trong năm.
Lộ Tinh Minh bỗng dưng bị chê khiến anh khó chịu, xoay người đi ra ngoài tìm mấy đồng xu rửa sạch cho cô, sau đó đứng yên một bên học cách Vân Tri làm vỏ bánh.
Cô cán bột rất nhanh, không mấy giây đã làm được một cái, phía trong là nhân, Vân Tri nắn nót nặn ra một hoa văn.
Lộ Tinh Minh nhìn sủi cảo trên tay cô rồi chậm rãi nhìn mặt cô, nhướng mày.
Anh không ngờ nhỏ tóc giả lại khéo tay như vậy, biết xếp ủi quần áo, lại nấu ăn ngon, chịu khổ lao động cái gì cũng biết, nếu sau này cưới cô về —-
Anh sẽ không để cô vất vả như vậy nữa.
“Để anh.” Lộ Tinh Minh vén tay áo lên, đẩy Vân Tri ra, nhận lấy cái cán.
Vân Tri vừa định nói không thì chỉ thấy Lộ Tinh Minh cán ra một lớp bột, mặc dù không đẹp bằng cô nhưng cũng không kém. Cô mím môi cười, không cản anh nữa, đứng ở bên cạnh làm nhân bánh.
Hai người làm với tốc độ rất nhanh, sủi cảo nhanh chóng được gói kỹ, cô bỏ vào nồi nấu, đợi sủi cảo chín thì cô ra ngoài dán câu đối xuân với Hàn Lệ, như vậy 5 câu đối đã xuất hiện trong nháy mắt.
Đảo mắt đến trưa, Vân Tri với Lộ Tinh Minh dọn ra một bàn ăn.
Hàn Lệ đã đói từ sớm, không kịp chờ đợi muốn động đũa, nhưng ngay lúc này, Lộ Tinh Minh móc ra một bao lì xì thả trước mặt cậu.
Hàn Lệ đầy hỏi chấm.
“Tâm ý nho nhỏ của dượng, học tập cho giỏi.” Lộ Tinh Minh từ ái vỗ vai cậu, gắp một miếng sườn vào chén cậu, “Đây, nếm thử tay nghề của dượng đi.”
Anh học đến đâu dùng đến đó, vẻ ngoài không ra sao nhưng hương vị không có vấn đề gì, nếu khó ăn thì cho Hàn Lệ, dù sao thằng nhãi này cũng không kén.
Hàn Lệ bị chức dượng kia làm dựng tóc gáy, không tự chủ được giật mình, quỷ dị nhìn anh, nuốt nước miếng, ánh mắt cảnh giác: “Mày, mày hạ độc trong đồ ăn đúng không?”