Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 69
Mọi người đều biết Lộ Tinh Minh bị ba đuổi ra khỏi nhà, nhưng mọi người ở lớp 11-10 không có thành kiến gì với anh, vẫn như cũ kêu anh là đại ca mỗi ngày, ngay cả đám ở khu Đông cũng thay đổi lại như cũ, thấy anh là trưng ra gương mặt tươi cười, chắc là Hàn Lệ đã cảnh cáo cho nên mới không dám lỗ mãng. Ngoài ra, đại ca trường bên cạnh Lưu Mãng cũng không dám tiếp tục tìm Lộ Tinh Minh gây sự, chắc hẳn ngày đó đã bị đánh thảm.
Chớp mắt đã đến ngày cuối, kết quả điểm thi của Vân Tri là 550 điểm, có thể nói là vô cùng phát huy hơn bình thường, nhưng làm cho người ta bất ngờ nhất là Lộ Tinh Minh, anh được 700 điểm đứng đầu bảng, xếp thứ nhất.
Ba chữ Lộ Tinh Minh kia nổi bật chiếm cứ ở đầu bảng trên hàng trăm tên con người, lúc Vân Tri đi xem thành tích chỉ cho là mình nhìn nhầm, hoặc gặp người cùng tên, nhưng cô xác nhận sau khi không có tên Lộ Tinh Minh nào thứ hai thì mới chấp nhận một sự thật —- Lộ Tinh Minh là một học phách ngầm!
Cô cũng biết Lộ Tinh Minh rất thông minh!
Cũng biết Lộ Tinh Minh không thể nào thi được 200 điểm!
Lộ thí chủ là thiên tài giỏi nhất thế giới!
Vân Tri khó nén kích động, đứng trước bảng danh sách, dùng điện thoại, chụp ảnh mình với ba chữ Lộ Tinh Minh đứng đầu danh sách.
Sau khi chụp xong, một gương mặt dán lên ống kính.
Mày rậm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, là Lộ Tinh Minh.
Cô giống như là nữ sinh bị bắt làm chuyện xấu vậy, đỏ mặt, lén giấu điện thoại ở phía sau, “Thí chủ, sao anh lại tới…”
“Em xem thành tích đi.” Lộ Tinh Minh nhẹ liếc tên mình trên danh sách, kết quả trong dự đoán của anh.
Rất nhanh anh thu hồi tầm mắt, cũng xếp hàng đi tới bên người Vân Tri: “Sắp nghỉ đông rồi, em phải về nhà sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tri rối rắm, không lên tiếng.
Cô đương nhiên là muốn trở về chùa, nhưng sư phụ nói tuyết rơi nhiều, đường lên núi không dễ đi, hơn nữa mùa xuân là thời gian cao điểm, rất khó để mua vé, kêu cô an tâm ở lại trong thành phố học tập, chờ đầu xuân tuyết tan lại tới thăm cô.
Sư phụ nói có điểm đúng, nhưng từ nhỏ đến lớn cô chưa từng rời chùa, hôm nay chỉ còn một mình sư phụ ăn tết, vô cùng xót thương.
Vân Tri không nắm được chú ý, phiền muộn, than thở nhiều lần.
Lộ Tinh Minh trầm ngâm, đầu ngón tay không kiêng dè mà chạm vào gò má cô, “Hay là ở lại.”
Vân Tri ngẩng đầu.
“Ăn tết cùng anh.”