Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 62: Vì anh là dượng
Editor: Thùy Linh
Ánh mắt hai người đầy mờ mịt, ai cũng không rõ đây là tình huống gì.
Lộ Tinh Minh không để ý, muốn rút tay ra khỏi Hàn Chúc Chúc.
Hàn Chúc Chúc lại nắm chặt lại, cứng rắn không chịu thả ra.
Vẻ mặt hống hách, tiếp tục giễu cợt: “Mày cũng không xem lại bản thân mình như thế nào đi, lại muốn cướp người của cô tao, tao nhổ vào!”
Hàn Chúc Chúc chửi rủa, “Mày nghĩ mày xứng sao? Nghĩ xem mày xứng không? Lau giày cho cô tao cũng không xứng!”
“Chúc..”
“Cô không cần lên tiếng.” Hàn Chúc Chúc cắt ngang Vân Tri, “Để cháu xử lý.”
Mạnh Yên Nhiên nắm chặt tay thành quyền, gương mặt khó coi, tự dưng bị làm nhục khiến cô không dễ chịu. Nhưng dù sao cũng đang ở nhà của người khác, huống chi chủ nhà lại là Lộ Tinh Minh, nổi giận trước mặt mọi người thì càng khó coi, chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Hừ, sao không nói?” Hàn Chúc Chúc kiêu ngạo đến mức muốn bay lên trời, “Mày còn muốn bắt nạt tao ở trường à, nếu mày dám thật thì tao sẽ mách dượng tao, dượng tao từ nhỏ đã thương tao rồi, xem dượng có xử lý mày luôn không.”
Tất cả mọi người đều biết Lộ Tinh Minh và Hàn Chúc Chúc cùng nhau lớn lên, quan hệ như thế nào cũng chỉ có hai người biết, người ngoài không hoài nghi.
Lộ Tinh Minh càng nghe càng thấy không đúng, trầm giọng nói: “Bị đau đầu à?”
Đúng là anh rất đau Hàn Chúc Chúc, đánh rất đau.
Vân Tri nhận ra hai người nọ là người đã gặp qua ở trung tâm thương mại, cô biết Hàn Chúc Chúc nói như vậy là để trút giận, nhưng chuyện của cô và Lộ Tinh Minh chưa vào đâu cả, nếu nói như vậy sẽ ảnh hưởng đến Lộ Tinh Minh.
Làm mất đi danh dự của người khác.
Lỗ tai Vân Tri đỏ bừng, nhẹ nhàng kéo tay Hàn Chúc chúc, không trực tiếp phơi bày, chẳng qua là nói nhỏ: “Chúc Chúc, đừng nói nữa, chúng ta đi ra ngoài đi…”
“Hừ.” Hàn Chúc Chúc liếc nhìn Vân Tri, cằm nâng cao, “Cũng là cô tao tốt bụng bỏ qua cho chúng mày, nếu không thì tụi bây xong rồi. Nhớ rõ mặt cô tao không thèm so đo đấy. Mạnh Yên Nhiên, nhớ trả lại đồ cho tao trước ngày mai, không thì chuyển khoản, tao tin Mạnh gia nhà mày không thiếu chút ít tiền đó, nếu mày thiếu thật thì tao không ngại nói chuyện với ba mẹ mày.”
Thấy sắc mặt của Mạnh Yên Nhiên ảm đạm, Hàn Chúc Chúc lên tiếng, nở nụ cười thâm hiểm: “Sau kỳ nghỉ đừng để tao nghe được tin đồn nào không đúng về tao ở trường, nếu không thì để xem ai bị đánh trước. Dù sao tao cũng là đứa không ai dạy, mặt dày lắm.”