Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 6: Nếu đoán không nhầm thì cô em này là người yêu của Hàn Lệ
- Metruyen
- Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi
- Chương 6: Nếu đoán không nhầm thì cô em này là người yêu của Hàn Lệ
Editor: Thùy Linh
Beta: Bỉm
Gió sớm mang theo hơi lạnh.
Ánh mặt trời nhỏ vụn sáng trên đầu vai.
Lộ Tinh Minh mặc một bộ thể thao màu đen, tai nghe ầm ĩ nhạc rock’n roll, thong dong chạy bộ, tóc đen trên trán phấp phới theo từng bước chân.
Hiện tại mới hơn 6 giờ, hầu hết mọi người còn đang ngủ say, không khí trong lành, tĩnh lặng buổi sớm chỉ để mình anh hưởng thụ.
“Lộ thí chủ, buổi sáng tốt lành.”
Một giọng nói nho nhỏ xuyên qua tai nghe đi thẳng vào tai anh.
Lộ Tinh Minh giương mắt, cho rằng mình nghe nhầm.
Chỉ một giây sau, có bóng người di chuyển vào tầm mắt anh.
— Đúng thật là Vân Tri.
Cô không mang tóc giả mà chỉ đội mũ, mặc đồ thể thao màu xanh lá.
Thân hình nhỏ nhắn, đôi mắt tỏa sáng, lông mi chớp chớp dưới ánh nắng mặt trời, vận động cơ thể càng làm làn da cô thêm trắng hồng, gương mặt trẻ con ửng hồng như quả đào căng mọng, cũng khiến Lộ Tinh Minh phải nhìn thật lâu.
Nhưng rất nhanh sau đó Lộ Tinh Minh thu hồi tầm mắt, chỉnh âm lượng to hơn rồi tăng tốc độ chạy bộ.
Thấy Lộ Tinh Minh đã đi xa, Vân Tri liền nhanh chân chạy theo sát.
Lộ Tinh Minh quay đầu nhìn cô, lại lần nữa tăng tốc độ.
Vân Tri chớp mắt, lại chạy theo.
Lộ Tinh Minh chạy nhanh.
Vân Tri đuổi kịp.
Lộ Tinh Minh chạy nhanh hơn.
Vân Tri cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Lộ Tinh Minh: “…?”
Phiền phức.
Lộ Tinh Minh khẽ nghiến răng, dùng sức lực những lần tham gia thi đấu liền bỏ xa Vân Tri.
Năm nay anh còn chưa đủ 18 nhưng đã cao 1m85, dưới eo tất cả đều là chân, vừa dài vừa khỏe, hơn nữa bởi vì mỗi ngày đều luyện tập nên thể lực cùng tốc độ vẫn luôn thuộc loại ưu tú.
Vậy mà cái bóng đèn nhỏ với hai cái chân ngắn kia còn muốn đuổi theo anh?
Có thể sao?
Nếu cái bóng đèn nhỏ kia có thể theo kịp.
Thì anh nhất quyết sẽ trồng cây chuối nuốt tai nghe!
Nhưng đương nhiên chuyện đó là không thể rồi.
“Lộ thí chủ.”
Con mẹ nó.
Dưới chân Lộ Tinh Minh lảo đảo, bắp chân như bị rút gân, đau đến mức làm tăng nhịp tin đập, mồ hôi đổ đầy người.
Vân Tri nãy giờ vẫn giữ im lặng đứng trước mặt anh, mắt to không che giấu nỗi lo lắng, “Cậu chạy như vậy sẽ bị thương đó.”
Lộ Tinh Minh: “…”
Ít nhiều gì cũng nhờ phúc của bóng đèn nhỏ này, anh mới phải bị thương.