Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 54: Muốn sờ
Editor: Thùy Linh
Vân Tri không dám lơ là học tập, sau bốn ngày ở nhà, cô mặc kệ mẹ Hàn ngăn trở mà đi học lại.
Sau mấy ngày chữa trị, những vết mụn đỏ trên đầu đã biến mất hoàn toàn, nhưng còn dị ứng nên vẫn chưa hoàn toàn hết, bác sĩ dặn dò mỗi ngày phải uống thuốc, còn chú ý không được để nhiễm gió, giữ chân lông khô ráo, cố gắng không tiếp xúc các vật phẩm kích thích khác, nói cách khác là không thể đội tóc giả.
Tức là.. cô phải chịu các bạn học cười nhạo vì đầu trọc.
Thứ hai, Vân Tri thay đồng phục học sinh, ngồi xe tới trường học.
Cô ngồi bên trong xe, nhìn mọi người đông đúc ở bên ngoài, không dám đi ra.
Tài xế như nhìn thấu cô, nhìn qua kính chiếu hậu cười nói: “Cô Vân Tri vẫn rất đáng yêu, chắc chắn sẽ không có ai cười nhạo đâu.”
Vừa nói, tài xế lại nhìn vào hai mắt cô.
Cô gái nhỏ phía sau mặc đồng phục học sinh mùa thu, dáng người nhỏ nhắn, cánh tay trắng nõn, hai chân thẳng tắp khép lại, lòng bàn tay ngay ngắn đặt trên đầu gối, im lặng ngồi đó, xinh đẹp và hồn nhiên được đọng lại. Mặc dù không có tóc nhưng cũng không làm giảm khí chất của cô.
Vân Tri gầy, cằm nhọn, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ, môi khẽ cắn, giữa chân mày nhăn lại.
Cô chậm rãi hít một hơi, mở cửa xe ra, chậm chạp đi ra.
Trời hơi lạnh, trên đầu không có khăn che nên cái lạnh đánh thẳng vào người cô.
Vân Tri vùi đầu đi, chỉ là một con đường ngắn ngủi nhưng cũng thu được vô số ánh mắt chú ý, như là đang chế nhạo, còn có tiếng trò chuyện khe khẽ.
“Hình như là Hàn Vân Tri lớp 11-10.”
“Phụt, sao tự dưng lại cạo tóc rồi?”
“Nghe nói là bị dị ứng.”
“Trông thảm thật nhưng mà buồn cười quá ha ha ha…”
Vân Tri mím môi thật chặt, nhanh chân bước tới phòng học của mình.
Lúc cô đẩy cửa đi vào, phòng học đầy người im lặng, ánh mắt ngó qua thán phục.
Vân Tri ngó lơ mấy chục tầm mắt kia, ôm cặp sách, buồn bã về chỗ ngồi.
Sau một lúc, Võ Hiểu Tùng tới: “Vân tỷ, tóc đâu cả rồi?”
Bọn họ nghe nói Vân Tri bị dị ứng rất nặng, nhưng không nghe nói là sẽ cạo tóc.
Vân Tri sửa bài thi, tâm tình buồn rầu nhưng vẫn nhẹ giọng trả lời: “Thật ra mình vốn không có tóc.” Ngừng một chút, “Trước kia đội tóc giả.”
… ?
Lúc trước bọn họ thấy đầu tóc kia không được tự nhiên nhưng cũng không hỏi, không ngờ rằng đó là tóc giả! Nói cách khác, Vân tỷ vẫn là một người đầu trọc!
Không, không biết là có bệnh kín gì không?
Võ Hiểu Tùng nhìn đỉnh đầu cô, càng xem càng thấy có khả năng.