Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 50: "Đừng dễ giận như vậy mà, cô~"
Editor: Thùy Linh
Ngày âm u, sương mù như tâm trí cô.
Trong lòng Vân Tri hoàn toàn bị mây đen bao phủ.
Buồn bã học tập.
Buồn bã ăn cơm.
Buồn bã đi vệ sinh.
Ngay cả khi tan học về ký túc xá cũng không kêu Lộ Tinh Minh đi cùng, đeo cặp sách, bóng lưng hồn bay phách lạc.
Sau khi một đám người đi, ánh mắt của một nửa người trong lớp đều nhìn trên người Lộ Tinh Minh.
Mi mắt anh rũ xuống: “Nhìn tôi làm gì?”
Võ Hiểu Tùng quả quyết: “Chắc chắn cậu đã bắt nạt Vân tỷ.”
Anh bắt nạt cái rắm!
Lộ Tinh Minh nghiến răng, lười so đo với những người này, xách cặp sách lên sải bước rời đi.
Lưu Bưu Hổ ở phía sau kêu: “Lộ ca, cuối tuần đi chơi với anh em nhá!”
Chỉ nhận được hai chữ nhẹ bổng của Lộ Tinh Minh –
“Không đi.”
Ra ngoài trường, người người rộn rã.
Vân Tri vùi đầu đi bộ, vẻ mặt uể oải, ngay cả có người kêu ở phía sau cô cũng không để ý.
Đối phương không có tính nhẫn nại, đầu ngón tay móc một cái, kéo cặp sách cô lại.
Vân Tri bị kéo, buồn bã ngước mặt lên.
“Tôi gọi cậu đấy.” Lộ Tinh Minh buông tay, đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Bọn họ đứng ở trước cổng trường nên rất đáng chú ý, không ít người nhìn lại. Lộ Tinh Minh kéo tay Vân Tri tách ra khỏi đám người.
Cô không giãy giụa, chậm rãi đi theo sau lưng anh.
Khóe mắt Lộ Tinh Minh quét qua, nhìn đôi mắt của cô gái nhỏ còn bị sưng vù, nhất thời loạn tâm trí.
“Này, nhỏ tóc giả.”
Anh gọi.
Không ngờ ba chữ nhỏ tóc giả lại chạm vào nỗi đau của Vân Tri.
Vành mắt cô lại đỏ, vẻ mặt đáng thương, “Đừng gọi mình là nhỏ tóc giả.” Vân Tri tự giận mình, “… Kêu mình là lõm.”
“…”
Lộ Tinh Minh sửng sốt, trong đầu không khỏi hiện lên đầu tóc của cô, không đồng đều, cổ họng tự cười châm biếm.