Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 5: Lộ thí chủ là người tốt
Editor: Thùy Linh
Beta: Bỉm
Vân Tri vừa bưng nồi mì sợi trở về bỗng cửa phòng bị gõ một cách thô bạo.
Cô vội vàng mở cửa, bên ngoài là vẻ mặt cau có, quạu quọ của Hàn Lệ, gương mặt khó chịu như vừa bị ai cướp mất vợ.
Cậu đẩy Vân Tri vào phòng, lập tức nghe mùi đồ ăn, cái mũi ngửi ngửi: “Cô kêu cơm hộp?”
Không phải chứ?
Cái cô ngốc này đến điện thoại còn không biết dùng mà.
Tầm mắt Hàn Lệ di chuyển, nhìn đến cái nồi đang đặt trên bàn, bên trong là mì sợi, còn có các loại rau dưa khác, chan nước tương ở bên trên, một chút dầu mỡ cũng không có, nhìn liền không muốn ăn.
Hàn Lệ xoay đầu, “Cô nấu?”
Vân Tri trả lời: “Ừ, bữa tối.”
Cậu cầm chiếc đũa gắp mấy sợi mì bỏ vào miệng, hương vị quá nhạt, canh suông không thịt nên Hàn Lệ ăn không vô, lập tức dừng đũa, kéo ghế dựa ra ngồi.
“Cậu không ăn à?”
“Nhạt như buồi, ông đây cũng không phải là thỏ.” Nói rồi Hàn Lệ móc kẹo cao su từ túi quần ra, bỏ vào miệng nhai.
Vân Tri hơi hụt hẫng, tay nghề của cô không kém đâu, các bà trong thôn đều khen cô là một đầu bếp giỏi đó.
Nhưng mà cũng không trách được, bởi Hàn Lệ lớn lên ở thành phố, sơn hào hải vị đều đã thử qua, cho nên không thích ăn cái này là chuyện đương nhiên.
Vân Tri không ép buộc cậu, cô đem cái nồi đến trước mặt mình, lấy đũa gắp mì vào cái miệng nhỏ.
Tuy từ nhỏ sống ở miền núi nhưng cô ăn uống không hề thô lỗ, vô cùng nhẹ nhàng từ tốn, như con hamster đang gặm trái cây vậy.
Hàn Lệ nhai kẹo cao su, đôi mắt đào hoa của cậu hạ xuống, chống khuỷu tay lên mặt bàn, nhẹ gọi một tiếng: “Này.”
Vân Tri nhấc mi mắt, sợi mì trong miệng còn chưa kịp hút hết.
“Mì không chút dầu mỡ gì vậy mà cô cũng ăn được hả?” Lần trước ở nhà, Hàn Lệ đã chú ý, cô nhỏ ngốc này mỗi lần ăn cơm cùng mọi người chỉ ăn có chút ít, không biết là ăn không hợp hay là không dám ăn nữa.
Vân Tri nuốt sợi mì, nhẹ nhàng giải thích: “Cô chỉ ăn đồ chay.”
Hàn Lệ liếc nhìn cái trán bóng loáng của cô, khẽ nhếch một bên lông mày.
Trước kia nghe nói Vân Tri được hòa thượng trên núi cao nuôi lớn, cậu cũng không hỏi nhiều, bỗng dưng giờ lại có chút hứng thú.
“Cô ở trong chùa à?”
Vân Tri vừa ăn vừa gật đầu: “Ừ, cũng coi là vậy.”
Hàn Lệ nhích lại gần, tò mò hỏi: “Ở đó có mấy hòa thượng?”
Vân Tri: “Chỉ có cô với sư phụ thôi.”
Hàn Lệ lập tức mất hứng, lắc đầu nói: “Chỉ có hai người thì đâu có gọi là chùa.”