Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 44: Bị kẹp giữa hai người đàn ông.jpg
Editor: Thùy Linh
Trời mau tối.
Vân Tri từ từ đi theo sau Lộ Tinh Minh.
Sắp đến cổng trường, Vân Tri nhìn thấy Hàn Lệ đang chờ ở đó.
Thiếu niên vai rộng lưng dày, anh tuấn mặc phanh phao áo khoác, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, lối đứng cà lơ phất phơ, thỉnh thoảng đưa tay lên nhìn đồng hồ, mi rũ không kiên nhẫn.
Vân Tri nuốt nước miếng, chột dạ tránh phía sau Lộ Tinh Minh.
“Hàn Vân Tri.”
Bằng đôi mắt tinh tường của mình, Hàn Lệ bắt được cô.
Cậu dập thuốc, sải bước đi tới.
Ánh mắt của Lộ Tinh Minh không mặn mà gì.
“Cô làm gì mà để tôi đợi lâu như vậy hả?” Chân mày Hàn Lệ nhíu chặt, “Cô xem thử mấy giờ rồi, tôi chờ thành thây khô luôn rồi đây này.”
Vân Tri nói không ra lời, không khỏi nhìn Lộ Tinh Minh một cái, giải thích rõ ràng: “Có bài tập chưa làm xong…”
Lộ Tinh Minh hừ như không hừ một tiếng.
Vân Tri cúi đầu thấp hơn.
“Đi thôi.” Hàn Lệ ngó lơ Lộ Tinh Minh, quàng tay qua vai cô, “Ông đây sắp chết đói rồi.”
Lộ Tinh Minh nhìn chằm chằm cánh tay đang khoác vai Vân Tri, đáy mắt nóng như lửa.
“Sách… cặp sách.”
Nhờ Vân Tri nhắc nhở mà lúc này Hàn Lệ mới để ý tới cặp sách màu hồng trên tay Lộ Tinh Minh, cặp sách đáng yêu làm anh trở nên quái lạ.
Vì đang nhờ Lộ Tinh Minh giúp đỡ nên Hàn Lệ không khiêu khích anh như những lần trước đây, trực tiếp đưa tay giật lấy cặp sách.
Ánh mắt Lộ Tinh Minh trầm xuống, ngón tay nắm chặt lại.
Hàn Lệ khó chịu, cổ tay cũng dùng sức.
Hai người ai nấy cũng không chịu buông, âm thầm so tài, quai cặp mảnh mai không chịu được sắp đứt ra rồi.
Vân Tri căng thẳng trong lòng, vội vàng ôm lấy cặp sách thân yêu, ôm chặt vào lòng ngực, sợ bọn họ giành lấy nữa vội vàng nói: “Để tự, tự mình cầm…”
Ánh mắt hai người giao chiến thêm mấy hiệp, cuối cùng hừ lạnh hai tiếng, kết thúc chiến đấu.
“Hàn Vân Tri, đi ăn cơm.” Tâm tình Hàn Lệ không tốt, giọng cũng gấp gáp theo.
Lộ Tinh Minh không nói lời nào, chẳng qua là lẳng lặng đưa mắt nhìn, không cần nói cũng biết.