Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 35
Editor: Thùy Linh
“Mời quý khách ngồi, hai người muốn ăn cái gì ạ?”
Vừa đúng lúc có khách rời đi, chủ quán dọn dẹp bàn rồi đón tiếp hai người họ.
Trên bàn gỗ là một lớp dầu mỡ, Lộ Tinh Minh do dự, chậm rãi ngồi xuống.
Vân Tri thì không cảm thấy dơ gì cả, dứt khoát ngồi đối diện anh, đưa thực đơn qua: “Thí chủ, cậu muốn ăn cái gì.”
Phục vụ ở bên cạnh ấn bút, chờ đợi hai người gọi món.
Quán ăn này chỉ là một quán cơm nhà, giá cả bình dân, đồ ăn đắt nhất cũng 80 đồng, Lộ Tinh Minh lật thực đơn, “Cho một dĩa rau xào và một súp trứng.”
Anh buông thực đơn, liếc nhìn Vân Tri, thầm nghĩ cô gái nhỏ ăn hai món thì có lẽ là không đủ, vì thế lại bảo phục vụ thêm mấy cái màn thầu.
Gọi đồ ăn xong, Lộ Tinh Minh rót hai ly nước trà, đẩy một ly đến trước mặt Vân Tri.
Quán cơm dùng lại xác trà cũ nên lúc này không ngửi thấy mùi trà, nước chỉ là màu xanh nhạt, hơi nóng bốc hơi. Thời tiết này không ai uống nước nóng, chỉ có Lộ Tinh Minh, cái miệng nhỏ chậm rãi nhấp.
Vân Tri đánh giá xung quanh, ánh mắt đụng phải hai nam sinh, bọn họ cười cười với cô, cúi đầu nói chuyện với nhau, hình như là đang bàn tán về Vân Tri.
Vân Tri nhanh chóng quay đầu lại tránh đi ánh mắt của bọn họ, nhỏ giọng nói: “Thí chủ không ăn thịt sao?”
Vừa rồi Lộ Tinh Minh chỉ gọi mấy món ăn chay, một món ăn mặn cũng không có.
Anh nhàn nhạt nói: “Tối rồi không muốn ăn thịt.”
Nếu Lộ Tinh Minh không thích thì người làm khách như Vân Tri cũng không ép.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, Lộ Tinh Minh đẩy qua hết cho Vân Tri, anh chỉ ăn một dĩa rau xào, còn lại không hề động đũa.
Vân Tri rất đói bụng.
Mấy ngày nay cô bị đau đầu vì chuyện kiếm tiền, còn bôn ba nhặt ve chai, ngay cả trong giấc mơ cũng mơ về tiền. Chất lượng giấc ngủ giảm xuống còn không nói, chất lượng học tập cũng suy giảm, ngay cả ăn uống cũng khó khăn.
Màn thầu chiên bơ vừa thơm vừa giòn, cắn một miếng, âu lo của Vân Tri đều tan biến.
Lộ Tinh Minh ngẩng mặt lên, lỗ tai nhạy bén nghe bàn bên cạnh đang bàn tán về cô gái nhỏ, nói là đáng yêu xinh đẹp gì đó, còn tìm cách xin WeChat.
Cuối cùng, một nam sinh đứng lên.
Lộ Tinh Minh khó chịu một cách khó hiểu, nguy hiểm nheo mắt lại.
Nam sinh đang muốn lại xin WeChat tự dưng bị anh trừng mắt, sợ tới mức không dám đi nữa, yên lặng về chỗ ngồi, không dám nhúc nhích.
Lộ Tinh Minh khinh thường hừ nhẹ, không thèm nhìn.
“Thí chủ, sao cậu lại không ăn?” Vân Tri nuốt màn thầu xuống, thấy trong lồng còn một cái, trực tiếp cầm đũa gắp đến bên miệng anh, “Cậu ăn thử đi, cái này ngon lắm.”