Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 32: "Em gái anh, bán ve chai được hai đồng sáu."
- Metruyen
- Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi
- Chương 32: "Em gái anh, bán ve chai được hai đồng sáu."
Editor: Thùy Linh
Vừa nhắn tin với Hàn Lệ xong, chủ nhiệm lớp tận dụng giờ nghỉ trưa thông báo thu tiền tài liệu học tập.
Bọn họ không phải thiếu tiền, nhanh chóng nộp tiền cho giáo viên, chỉ còn Vân Tri không xu dính túi.
Cô ngồi ở bàn học, vừa lo lắng vừa sốt ruột nhắn tin với chủ nhiệm.
[ Hàn Vân Tri: Cô ơi, em có thể nộp chậm được không ạ? ]
[ Chủ nhiệm lớp: Không cần vội, trước thứ 6 là được rồi. ]
[ Hàn Vân Tri: Em cảm ơn ạ. ]
Tắt điện thoại, Vân Tri thơ thẩn.
Tài liệu học tập là 300 đồng, ít nhất mỗi ngày cô phải kiếm được 60 đồng trở lên mới đủ. Vấn đề chính là, làm sao để kiếm tiền bây giờ.
“Vân tỷ không đi à? Coi chừng hết cơm bây giờ đấy.”
Các bạn học hỏi han cô.
Vân Tri bừng tỉnh, dọn dẹp mọi thứ rồi rời đi.
Vân Tri đến chậm, đồ ăn nóng đã bán gần hết, cũng may cô không ăn những đồ ăn đó được, đơn giản chọn hai cái bánh bao và một dĩa rau xào, bưng khay đồ ăn ngồi một mình trong góc.
Thấy cái chai rỗng bên cạnh, Vân Tri không chút do dự mà lấy qua.
Động tác nhỏ này lọt vào mắt của Lộ Tinh Minh.
Anh nhấp miếng nước, trong lòng suy nghĩ cô sẽ không đi nhặt ve chai thật đó chứ?
“Này tóc giả.” Lộ Tinh Minh lười biếng kêu cô.
Vân Tri nhìn về phía bàn đối diện.
Lộ Tinh Minh uống hết nước còn lại trong chai, lắc lắc vài cái trước mắt cô, “Muốn không?”
Ánh mắt Vân Tri vẫn luôn di chuyển theo cái chai kia.
Mắt trông mong, không muốn không được.
Lộ Tinh Minh nhịn cười, chủ động đứng dậy đưa cái chai cho cô.
Vân Tri vừa mới nhặt cái túi rác màu đen ở phòng bếp, thuận tay bỏ cái chai vào. Lộ Tinh Minh tùy ý nhìn qua, không nhịn được mà hạ mí mắt.
“Cậu nhặt nó làm gì?”
“Bán.”
Lộ Tinh Minh nói: “Mấy cái chai này bán cũng không được 1 đồng, được cái gì mà bán.”
Vân Tri không nghĩ là nó quá ít, thành thật nói: “Được chín xu.”
Lộ Tinh Minh: “…”
Vân Tri cẩn thận đặt cái túi đen bên cạnh chân, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Lộ Tinh Minh cảm thấy không thể nào nói nổi.
Anh ngồi đối diện Vân Tri, đầu ngón tay dài nhẹ chọc vào mặt cô, “Này ~”
Vân Tri bất mãn né tránh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người ta đang ăn cơm, thí chủ đừng quấy rối.”
… Còn người ta nữa cơ.
Cũng thật nũng nịu.
Lộ Tinh Minh bĩu môi, sát mặt vào, cố ý học theo ngữ điệu của Vân Tri, “Thì người ta cũng chỉ là muốn hỏi cậu mấy chuyện thôi mà.”