Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 31: "Mình có thể... ăn ké cậu một bữa được không?"
- Metruyen
- Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi
- Chương 31: "Mình có thể... ăn ké cậu một bữa được không?"
Editor: Thùy Linh
Lộ Tinh Minh lại một lần nữa thay quần áo, cặp sách vác nghiêng qua bên vai trái, áo hoodie to rộng, tay áo cuốn tới khuỷu tay, ăn mặc đúng kiểu tùy tiện.
Bỗng thấy xa xa là Vân Tri đang đứng bên cạnh thùng rác không nhúc nhích, nên tò mò đi qua bên cạnh, thấy Vân Tri còn đang thất thần, anh liền đưa tay khoác bờ vai mảnh khảnh của cô: “Sao cậu còn chưa đến trường học?”
Vân Tri không đáp.
Cô chậm chạp không nói gì, Lộ Tinh Minh tò mò cúi người xuống nhìn mặt cô, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Này, cậu làm sao vậy?”
Thiếu niên che khuất bóng cây, gương mặt thanh tú gần trong gang tấc, vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong mắt ấm áp, tìm tòi nghiên cứu.
Vân Tri chớp mắt, lúc nào Lộ Tinh Minh xuất hiện cũng làm phòng tuyến căng chặt trong cô đổ vỡ, khổ sở tràn đầy, nước mắt nhanh chảy xuống.
Lộ Tinh Minh ngây ngốc.
Anh nhìn xung quanh, trừ dòng xe cộ chạy qua lại thì không có người nào cả.
“Răng cậu lại đau sao?” Anh chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
Môi dưới Vân Tri run rẩy, vừa khóc vừa lắc đầu.
Một lời cũng không nói, chỉ là khóc thôi.
Thút tha thút thít cứng họng, hai chữ đáng thương viết rõ trên mặt.
Vân Tri khóc làm Lộ Tinh Minh hốt hoảng, lại không có cách xử lý.
Trừ bỏ việc cho kẹo anh không biết cách nào dỗ cô gái nhỏ.
Hơn nửa ngày, cô mới miễn cưỡng nhịn nước mắt, nghẹn ngào nói, “Làm, làm sao, ngay cả ông cụ nhặt ve chai… cũng ghét bỏ mình.”
Chưa nói xong đã khóc lại. Vân Tri bụm mặt, giống như bị ngược đãi mấy năm qua, khóc còn khổ sở hơn lúc nãy.
“Cái gì cơ?” Anh càng bối rối.
“Đừng.. Cậu đừng khóc.” Lộ Tinh Minh cúi đầu, tay chân luống cuống lấy khăn giấy từ cặp ra, nhưng chỉ sờ thấy túi khăn giấy trống rỗng, anh khẽ chửi trong lòng, liếc mắt thấy gương mặt đỏ bừng của Vân Tri, anh nhấp môi, chậm rãi kéo tay áo xuống đưa qua.
“Này, lau đi…”
Hai mắt Vân Tri ngập nước, khóc nức nở thành tiếng: “Sẽ, sẽ bị dơ đó, không muốn làm phiền Lộ thí chủ nữa.”
Lần nào mà cô chả làm phiền anh.
Lộ Tinh Minh chửi thầm, nhẹ nhàng thở ra, bàn tay to ấm áp trực tiếp nâng cằm Vân Tri lên.
Cô bị bắt phải ngửa đầu, nước mắt rửa qua nên đôi mắt càng sáng.
Lông mi của Vân Tri rất dài, bây giờ đã ướt nhẹp, màu đen bao lấy đôi mắt.
Cô như một con nai nhìn anh.
Ánh mắt như vậy làm Lộ Tinh Minh bỗng sinh ra vài phần ác ý.
— Xong rồi, muốn bắt nạt.
Lộ Tinh Minh nắm lấy cằm cô, tim đập loạn xạ.