Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 26: Chỉ muốn ở cùng cậu
Editor: Thùy Linh
Trong phòng láo nháo làm mọi người không còn tâm tư giải trí nữa, Hàn Lệ buồn bực, không để tâm đến những người ở bên ngoài phòng mà kéo Vân Tri đi ra về.
Đã là buổi chiều.
Mặt trời ấm áp, cơn gió thoang thoảng mát lạnh làm con người ta thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Vân Tri xoa đầu, miệng lưỡi đắng khô.
Bên tai là tiếng Hàn Lệ chất vấn: “Tôi hỏi cô có phải ngốc hay không? Một mình cô mà chạy tới chỗ người lạ làm gì, nếu cô xảy ra chuyện gì thì biết xử ai bây giờ?”
Hàn Lệ tức giận, ấn đường cậu cau chặt.
“Rốt cuộc rượu là do ai cho cô uống? Không phải cô không uống được rượu à?”
Vân Tri mở mắt, muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích như thế nào, cũng không thể nói là rượu tự chạy vào miệng mình được đâu?
“Con nít còn biết không được đi cùng người lạ, cô còn thua một đứa con nít cơ đấy?”
Vân Tri tự nhận đuối lý, không cãi lại, đứng nghiêm túc trước mặt cậu nhận lỗi.
Phát tiết xong, cảm xúc Hàn Lệ bình tĩnh trở lại, thấy cô đáng thương như một cô vợ nhỏ nên cúi xuống nói: “Có đói bụng không?”
Vân Tri sờ bụng.
Dạ dày khó chịu như bị bỏng, cả người mềm nhũn chỉ muốn tìm một chỗ thoải mái để ngủ một giấc thôi, vì thế thành thật lắc đầu nói: “Không đói.”
Ai ngờ vừa mới nói xong thì bụng réo lên.
Mặt Vân Tri phát đỏ, hoàn toàn cúi đầu xuống thấp.
Cô không thấy đói, nhưng cái bụng lại không thấy vậy.
Hàn Lệ bực bội thở dài, nắm chặt tay cô, dẫn đến một nhà hàng xa hoa phía đối diện.
Bây giờ không phải là giờ ăn cơm nên toàn bộ nhà hàng chỉ có bàn của bọn họ. Hàn Lệ gọi mấy thức ăn chay, bật điện thoại ra soi vết thương trên mặt mình.
Lộ Tinh Minh ra tay tàn nhẫn, mấy chỗ bị sưng phù xanh tím, nóng rát đau đớn.
Chó chết.
Hàn Lệ táo bạo vứt điện thoại trên bàn, bưng ly nước bên cạnh uống sạch.
Vân Tri ngồi đối diện, rũ vai không lên tiếng.
Không khí an tĩnh có chút quỷ dị, tâm tình Vân Tri nặng nề, nhịn không được mà ngó qua Hàn Lệ, cậu xoa vết thương trên mặt, nhe răng trợn mắt.
“Hàn Lệ, cậu có sao không?” Vân Tri ách giọng hỏi.
“Không khỏe.” Hàn Lệ tức giận trả lời.
Càng nghĩ cậu càng tức: “Thứ hai tôi sẽ nói với hiệu trưởng chuyển cô qua khu Đông.” Nghĩ lại cảm thấy không ổn, “Thôi, hay là đưa cô đến cùng trường với Chúc Chúc đi.”
Trường của Hàn Chúc Chúc là trường nghệ thuật nữ sinh, nhiệm vụ học tập không nặng, mỗi người đều có riêng một tài lẻ. Cẩn thận ngẫm lại ba mẹ cậu lúc ấy đúng là quá xuống nước rồi, nhiều trường chính quy như vậy không đăng kí, một hai phải chọn một trường cao trung không quá lý tưởng, quả thực chính là làm chậm trễ người khác.