Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 22: Canh một
Editor: Thùy Linh
Sau khi mọi người đã rời đi, căn biệt thự to như vậy trở nên trống vắng.
Vân Tri rón rén mở cửa, trộm dò đầu ra nhìn xung quanh, xác định mọi người đều đi hết cô mới hiên ngang ra khỏi phòng.
Cô chạy chậm ra phòng khách, hưng phấn cầm lấy điều khiển từ xa, bật phim tình cảm coi.
Vân Tri ngồi trên sô pha, xem đến mê mang.
Cô không để ý đến phía sau.
“Long Hạo Thiên, buông tay đi, người tôi thích là chú của anh!”
“Không—-! Lộ tiểu bạch, anh không thể mất em!”
Nhân vật chính trong phim hét đến khàn cả giọng.
Phim đang đến đoạn cao trào, mắt thấy nam chính đang hành hạ nữ chính trên giường, đột nhiên có một bàn tay che mắt cô lại, mọi thứ đều tối đen.
“Cô được lắm, không lo học hành mà dám xem loại phim này.”
Hàn Lệ ở phía sau cười trêu ghẹo.
Bả vai Vân Tri run lên, cố gắng thoát ra khỏi cốt truyện, hơi há mồm: “Hàn Hàn Hàn Hàn…”
“Hàn Hàn Hàn cái gì.” Hàn Lệ buông tay, một cánh tay cậu chống trên lưng ghế sô pha, trực tiếp nhảy vòng qua ngồi bên cạnh cô.
“Đổi kênh đi, khó coi chết đi được.”
Hàn Lệ mệnh lệnh, lại bốc một quả táo trên bàn, chùi chùi sau đó mới cắn răng rắc một mồm to.
Vân Tri lưu luyến cầm điều khiển, biểu cảm không vui: “Không phải trong phòng cậu có TV à.”
“Tôi không muốn xem TV trong phòng, không được à?” Hàn Lệ liếc cô một cái, không nói nhiều mà giật lấy điều khiển đổi kênh.
Kênh cậu xem chính chuyên mục bóng rổ, Vân Tri xem không hiểu, ngây ngốc ngồi đó nhìn.
Hơn nửa ngày mới nhận ra có gì đó không đúng.
Vân Tri hỏi: “Ơ, sao cậu không đi với mọi người?”
Cô nhớ rõ tối qua chị dâu có nói, giám đốc Hạ mời cả nhà, còn đặc biệt nhắc tới Hàn Lệ, cô vốn dĩ cho rằng Hàn Lệ đã đi từ sớm rồi.
“Tôi bị bệnh.”
Hàn Lệ nói.
Nhưng trông cậu còn khỏe hơn ai hết.
Một hồi đến cuối trận đấu, Hàn Lệ lẩm bẩm “bóng thối”, sau đó đổi kênh lại, trên màn hình hiện lên mặt của cô gái, mặt căng như bơm đầy nhựa.
Cậu nhìn muốn buồn nôn, liếc nhìn Vân Tri một cái, hoàn toàn không hiểu tại sao cô lại thích thể loại phim này.
“Này.” Thấy Vân Tri xem đến mê mẩn, Hàn Lệ nhíu mày kêu, “Mấy loại phim này cô xem cũng được, nhưng mà đừng có tin đó.”
Vân Tri đang trầm mê trong cốt truyện, lời cậu nói nghe không vào, nhưng vì cậu là cháu trai nên vẫn nể tình mà khẽ ừ một tiếng.
Hàn Lệ ném lõi táo qua, trực tiếp dính lên mặt Vân Tri.
Cô kêu đau, bị cậu bắt phải quay đầu lại đối diện.