Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 19: Có phải cậu để ý người ta rồi không
Editor: Thùy Linh
Ánh đèn rực rỡ, chiếu sáng Lăng Thành như ban ngày.
Phố buôn bán đông người, đúng là thời điểm nhộn nhịp nhất.
Lộ Tinh Minh tùy tiện vào một cửa hàng bán đồ nam, người bán hàng thấy quần áo anh hỗn độn, vẻ mặt tức giận, lập tức cho rằng là côn đồ tới đây kiếm chuyện.
Anh làm lơ đối phương đang thấp thỏm nhìn chăm chú, tùy ý lấy một bộ đồ nam, ách giọng nói: “Phòng thử đồ ở đâu?”
Người bán hàng thấy rõ khuôn mặt của anh.
Mặc dù trên mặt có vết thương nhưng vẫn không dấu được ngũ quan xuất sắc, vết máu ở khóe miệng thêm phần tàn bạo.
“Ở bên kia.” Nhân viên duỗi tay chỉ vào.
Lộ Tinh Minh cầm đồ đi vào, trở ra, quần áo đã đổi.
Anh không thèm soi gương mà dứt khoát rút tiền thanh toán, sau đó đem bộ đồ cũ vứt trong thùng rác.
Lộ Tinh Minh ra cửa.
Lưu Bưu Hổ chạy tới.
Thể trọng Lưu Bưu Hổ vốn ốm yếu, với cả hôm nay vận động vượt quá giới hạn nên giờ phút này thở hổn hển, cảm giác hai chân không đứng được nữa.
“Lộ ca.” Lưu Bưu Hổ lau mồ hôi trên trán, “Cậu chậm chậm chút.”
Lộ Tinh Minh ôm bụng, một chân chậm rãi bước đi, mắt nhìn thẳng, bỏ xa mọi người phía sau.
“Lộ ca, cậu có còn khỏe không?” Lưu Bưu Hổ tay chân mềm nhũn kéo anh lại.
Còn khỏe?
Anh mà khỏe cái rắm!
Nghĩ lại một màn xấu hổ lúc nãy, Lộ Tinh Minh chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào, lại nhớ đến gương mặt e thẹn của cô gái nhỏ, Lộ Tinh Minh càng thêm bức bối.
Anh tàn nhẫn trừng Lưu Bưu Hổ một cái, “Cút.”
Lưu Bưu Hổ bị tổn thương.
Cũng đâu phải cậu làm anh tuột quần, muốn oán thì oán Hàn Lệ đi chứ, đàn ông con trai đánh nhau không lại chơi chiêu tuột quần, thật sự âm hiểm, ti tiện, vô sỉ!
Lưu Bưu Hổ an ủi: “Thôi đi Lộ ca, cũng chỉ là rớt quần thôi mà, không phải còn quần bên trong sao. May chứ quần trong mà rớt thì lại mệt thêm thôi à.”
Bước chân Lộ Tinh Minh dừng lại, hai mắt như viên đạn bay qua, “Có cút hay không.”
“Được được được, tôi cút tôi cút.” Lưu Bưu Hổ lùi về sau hai bước, “Nhưng mà trước khi cút có thể hỏi cậu một chuyện không?”
Ánh mắt Lộ Tinh Minh thật lạnh lùng.
Lưu Bưu Hổ nghẹn cười: “Đại ca, lúc nãy cậu thua rồi à?”
Đồng tử Lộ Tinh Minh co chặt, quay đầu lại, vội vàng đi.
Lưu Bưu Hổ vì cười mà đau cả mồm, “Không sao chứ? Hay là cậu thua thật rồi?”
“Cút!” Lộ Tinh Minh muốn đá cậu, nhưng vừa nhấc chân thì đau điếng, anh hừ nhẹ, toàn thân không có sức lực, chỉ còn lại nỗi tức giận không thể xả.