Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 18: Thí chủ, quần cậu rớt rồi
Editor: Thùy Linh
Ngô Chinh che lại gương mặt sưng phù: “Có người nhìn thấy Hàn Vân Tri đến khu Đông, chắc là đi mách lại với Hàn Lệ. Hàn Lệ nhờ tôi chuyển lời lại là cậu không cần phải ra tay vì Hàn Vân Tri.”
Nói xong, lại nhe răng trợn mắt.
Gương mặt Lộ Tinh Minh trầm thấp không nói gì.
“Đại ca…”
Lộ Tinh Minh chặn ngang: “Cậu đi xử lý vết thương đi, chuyện này để tôi.”
Ngô Chinh gật đầu, khập khiễng đi đến bệnh viện.
Đầu lưỡi Lộ Tinh Minh quét qua má, vẻ mặt một mảnh tối tăm.
Nhắn tin trong diễn đàn xong tùy tiện lấy chiếc xe đạp ven đường đến đường Tây.
Chờ Lộ Tinh Minh đến nơi như Ngô Chinh nói, Lưu Bưu Hổ cũng đã tới rồi.
“Tìm Hàn Lệ.” Anh chỉ nói ba chữ.
Lời này vừa nói xong, Lưu Bưu Hổ vừa thấy một người phía đối diện chậm rãi đi tới, cậu tập trung nhìn, còn không phải là Hàn Lệ sao.
Mọi người đều vui vẻ, như thế này khỏi mất công đi tìm.
Giờ phút này Hàn Lệ cảm nhận được sự nguy hiểm, ánh mắt đảo qua, lập tức chú ý đến đám người bên này, cậu đứng tại chỗ lấy tinh thần, thầm mắng, “Con mẹ nó” xong, giơ chân chạy về phía trước.
“Đuổi theo —–!”
Đoàn người hấp tấp, chạy theo Hàn Lệ.
Lộ Tinh Minh đạp xe tăng tốc độ, không bao lâu đã đến trước mặt Hàn Lệ, anh đạp chậm lại, vỗ vai Hàn Lệ một cái, lộ ra hàm răng trắng sáng, “Ui cha, đã lâu ra không thấy Lệ thiếu.”
Làm linh hồn nhỏ bé của cậu tiêu tán.
Hàn Lệ vứt cặp sách qua, nhân lúc Lộ Tinh Minh buông tay thì chạy quẹo vào cái hẻm nhỏ.
Lộ Tinh Minh ném xe, chân dài đuổi theo.
“Hàn Lệ, cậu chạy gấp như vậy làm gì, chúng ta tâm sự chút nào.”
“Nói chuyện cả lò nhà mày ấy!” Hàn Lệ thở hồng hộc, nhìn xung quanh một vòng, dẫm thùng rác bò lên tường, thấy đối diện là mấy cái ngõ nhỏ, Hàn Lệ lập tức cười.
Cậu không vội, giơ tay, “Gặp lại sau nhá, con trai!”
Dứt lời, trèo tường đi xuống.
Lộ Tinh Minh hừ cười, không bực bội mà chậm rãi đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Bên cạnh ngõ, quả nhiên là Hàn Lệ bị đám người Lưu Bưu Hổ chặn ở bên trong.
Hàn Lệ không có đường thoát, lại đơn phương độc mã, thấy thế nào cũng không thắng được trận này. Cậu giơ tay múa chân, nhanh chóng lại bị Lưu Bưu Hổ nhấn trên tường.
Lộ Tinh Minh cắm tay trong túi quần, đá văng lon nước dưới đất, cười nhạo: “Gặp lại?”
Hàn Lệ trợn trắng mắt.
“Chạy đi, sao mày không chạy.”
Lộ Tinh Minh nhìn quanh, sau đó nhặt một cây gậy gỗ lên.