Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 15: Cô không ngoan
Editor: Thùy Linh
Vân Tri không còn mặt mũi nào đối mặt với người khác, mắng xong liền ngậm nước mắt chạy ra nhà ăn.
Nhìn bóng dáng cô chạy đi, Lộ Tinh Minh nói với Ngô Chinh một câu “Đáng đời”, sau đó cũng đuổi theo.
Vân Tri một đường chạy ra ngược với hướng gió, bỗng dưng cảm thấy nhẹ nhàng, tiếp theo cái đầu trọc nhỏ của cô lộ ra.
“Này!” Lộ Tinh Minh nhặt tóc giả lên, “Tóc giả cậu rớt rồi.”
Mới vừa kêu xong, người nọ biến mất khỏi tầm nhìn của anh, chạy nhanh như cối xay gió.
Lộ Tinh Minh nhéo tóc giả trên tay, nắm chặt đuổi theo.
Tại một góc vắng vẻ ở phía sau khu học, Vân Tri ngồi xổm xuống.
Cô nhìn cái bóng của mình mà khó chịu cùng cực.
Cô không ngoan.
Cô học hư.
Cô chửi tục.
… Sư phụ mà biết cô mắng chửi người khác chắc chắn sẽ đau lòng.
Bóng dáng cô nho nhỏ, Lộ Tinh Minh ở phía sau không lên tiếng.
Đang lúc anh định đi đến thì tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên khiến anh dừng lại.
Là sư phụ gọi điện.
Vân Tri không phát hiện Lộ Tinh Minh ở phía sau, cô nắm chặt điện thoại, xuất thần nhìn nó.
Bởi vì trên núi không có tín hiệu nên mỗi tuần sư phụ xuống núi một lần mới có thể gọi điện hỏi thăm cô vài câu. Bây giờ mà sư phụ gọi chắc hẳn là trong thôn có người bị bệnh, sư phụ xuống giúp đỡ, thuận tiện mượn điện thoại gọi cho cô.
Cô không dám tiếp, lại sợ sư phụ lo lắng.
Trầm mặc thật lâu, Vân Tri mới lấy hết can đảm nhấn nút màu xanh lá cây Trả lời.
“Vân Tri đang bận sao?” Giọng nói hiền hòa của sư phụ ở đầu bên kia truyền tới.
Nước mắt Vân Tri từng giọt rơi xuống.
Cô lung tung chùi nước mắt, cánh mũi động động: “Sư phụ ~”
Vân Tri đáng thương, giọng nói trở nên khác lạ.
Sư phụ nghe thấy điểm khác thường, liền hỏi, “Con đang khóc nhè à?”
Vân Tri thút tha thút thít, nức nở nói: “Con… hôm nay ăn thịt, Phật Tổ có trách tội con không?”
Thức ăn mặn trong miệng còn chưa tan đi, Vân Tri cảm nhận được lại muốn nôn ra.
Cô che cái bụng nhỏ của mình lại, đem nước mắt nhịn trở về: “Trong Kinh Phật nói, tất cả đều có sinh mệnh, cả người lẫn vật vô thù; nếu muốn ăn chúng phải cắt thân thịt, con phá khẩu giới, thật sự là không nên mà.”
Nếu lúc này còn ở trong chùa, Vân Tri đã sớm chủ động quỳ xuống.
Giọng nói của cô khó nén sự tự trách, đại sư Liễu Thiền cố nén ý cười an ủi: “Phật Tổ chỉ trách người thừa tội lạm sát người, nếu ăn thịt mà có tội, thì e rằng Phật Tổ đã giáng tội hết phân nửa người trên thế giới rồi.”