Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi - Chương 10: Có đau không?
Editor: Thùy Linh
Beta: Bỉm
Thứ hai đi học trở lại, chiều chủ nhật Hàn Lệ và Vân Tri phải quay về trường.
Mẹ Hàn biết cô không ăn thịt nên đã nhờ người mua cho vài thực phẩm bổ sung đạm, sau lại dặn dò bọn họ vài câu rồi mới để hai người lên xe.
Dọc đường đi, Hàn Lệ giữ một mặt thâm trầm, giận dữ.
Hai tay Vân Tri đặt trên đầu gối, hai chân khép lại, một dáng ngồi chuẩn mực ngoan ngoãn.
Cô trộm nhìn qua cậu, thấy Hàn Lệ không có động tĩnh gì mới chậm rãi nhích lại gần thêm 1cm.
Xoát –!
Hàn Lệ bắn tới ánh mắt hình viên đạn.
Vân Tri lập tức ngồi nghiêm trở lại.
“Hàn Lệ, cậu còn giận hả?”
“Hừ.” Hàn lệ quay đầu đi, nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa xe, thoáng thấy biểu tình thấp thỏm của cô gái ngồi bên.
“Cô thật không biết loại quần đó là kiểu vậy mà.” Ngón tay Vân Tri kéo tay áo cậu, ra giọng dỗ dành, “Cháu trai đừng nóng giận, không phải cô đã tháo ra cho cậu rồi sao.”
Tháo ra còn có tác dụng gì nữa?
Mặt mũi của cậu đã mất hết rồi!
Có điều cũng không quá thua lỗ.
Nghĩ đến Lộ Tinh Minh lúc đó bị đánh, tâm tình cậu liền tốt lên hơn chút.
Hàn Lệ liếc mắt qua, “Rốt cuộc là trước kia cô sống trên núi nào vậy? Ngay cả quần jeans phá cách mà cũng không biết, đồ nhà quê.”
Hàn Lệ luôn cho rằng bà nội vá lại quần rách gối cho cháu trai chỉ là chuyện cười trên internet, kết quả cậu lại được trực tiếp gặp ngoài đời thật
Có thể là do cậu nạp tiền điện thoại, tạo cơ hội cho cô làm ra cái việc này.
Đúng vậy, chắc chắn là vì cái điện thoại.
Lúc trước, khi cậu cũng đang nạp tiền điện thoại thì mẹ bỗng gọi báo rằng đã tìm được cô của cậu.
“Chỗ cô ở không có mặc đồ như vậy…”
Bình thường trừ những lúc đi học, đa số thời gian của cô đều ở trong chùa.
Trong thị trấn cũng có rất ít người được đến trường, bên cạnh những đứa trẻ mồ côi thì chỉ có những người già neo đơn cùng mấy góa phụ, ăn mặc bao giờ cũng đơn giản, mộc mạc.
Vân Tri tự biết mình đuối lý, “Cậu đừng nóng giận, về sau cô không làm loạn đồ của cậu nữa đâu.”
Cô lúc này như một con vật nhỏ, mềm mại, mỏng manh.
Hàn Lệ tuy có tức giận nhưng cũng không thể hiện ra.
“Cô còn tiền sinh hoạt không?” Hàn Lệ đến gần Vân Tri, nhỏ giọng hỏi.
Vân Tri gật đầu: “Còn, còn, cô không tiêu gì nhiều.” Ngừng một lát, “Cậu không đủ tiền à? Không đủ thì để cô trả lại cho, dù sao cô cũng không cần tiền.”