Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân - Chương 9: Làm vệ sĩ của tôi đi... (2)
Ngày hôm sau Tịch Chiêu Nhiên tỉnh lại, cảm thấy đầu mình đau đến sắp nứt ra.
Y giơ cánh tay trái có chút vô lực lên xoa trán, từ trên giường ngồi dậy. Lúc này cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, Đàm Thiên Dương đứng ở cạnh cửa hướng về phía y nói: “Dậy ăn chút gì đi.”
“Ách, ngày hôm qua là anh mang tôi về nhà sao?” Tịch Chiêu Nhiên sửng sốt một chút vội hỏi.
“Ừ.” Đàm Thiên Dương gật đầu, không nói thêm gì, xoay người đi trở về phòng khách.
Tịch Chiêu Nhiên vội vàng đứng lên đi theo sau.
“Cái kia.. tôi ngày hôm qua không có nói gì với anh chứ?” Tịch Chiêu Nhiên cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn. Không biết sau khi mình uống rượu đã có những biểu hiện gì —— Trước kia, mỗi khi y say rượu cũng chỉ có người làm trong nhà chăm sóc y. Nhưng dĩ nhiên bọn họ sẽ không nói nhiều về phẩm chất sau khi say rượu của ông chủ mình. Càng không thể nói thẳng trước mặt chủ nhân —— Cho nên y có chút lo lắng liệu mình có làm chuyện gì doạ cho người ta chạy mất không. Vì y nghe nói, có rất nhiều người sau khi uống rượu sẽ nói ra những lời chân thật giấu kín trong lòng… Y lại nhìn Đàm Thiên Dương, nhưng vì mặt của đối phương luôn luôn không có biểu lộ cảm xúc. Nên muốn tìm ra điểm gì đó trên gương mặt hắn quả thật rất khó khăn.
Đàm Thiên Dương vừa dọn bữa sáng lên bàn, vừa tranh thủ thời gian ngẩng đầu nhìn y một cái, nói “Không làm gì cả.”
Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày, không hiểu tại sao y lại càng cảm thấy mình đang chột dạ? Đặt biệt là sau cái nhìn kia của hắn.
“Ăn điểm tâm trước đi.” Đàm Thiên Dương nói.
“Ah! vậy chờ tôi đi tắm một chút.” Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, có chút hoảng hốt mà xoay người đi vào toilet.
Chờ sau khi y đi ra ngoài, Đàm Thiên Dương đã múc một chén cháo đưa tới trước mặt y. Sau đó ngẩng đầu nói với y: “Về sau đừng uống rượu.”
“Ah?” Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu, bởi vì luôn nghĩ đến phản ứng vừa nãy của Đàm Thiên Dương, nên y không nghe rõ câu nói của hắn.
“Uống rượu không tốt cho thân thể, về sau đừng uống.” Đam Thiên Dương giải thích, hắn đã hai lần chăm sóc cho cái người uống say này rồi.
“Ah!” Tịch Chiêu Nhiên cong môi cười một tiếng, nói với hắn: “Trong lòng cảm thấy buồn phiền nên tôi mới đi uống rượu một chút.”
Đàm Thiên Dương nghe xong câu nói của y, mày liền cau lại. Uống đến nỗi đứng cũng không vững mà còn nói chỉ một chút?
“Thân thể của cậu không tốt, hơn nữa tay phải còn bị thương. Sắp tới không thể uống rượu.” Giọng nói của Đàm Thiên Dương có phần cứng rắn. Giáo dục trước kia hắn được tiếp thu chỉ có bảy chữ duy nhất, “phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện”. Cho nên hắn cũng thích hạ lệnh, nếu có người không phục liền đánh hắn tới khi phục tùng mới thôi.
Tịch Chiêu Nhiên giơ giơ cánh tay phải bị thương của mình lên, khoé môi giật giật như muốn nói gì đó. Đàm Thiên Dương lại bưng một chén canh nóng bốc khói đến trước mặt y, rồi nói: “Nếu cảm thấy buồn phiền, cậu có thể đi vận động, đừng uống rượu nữa.”