Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân - Chương 3: Ba bữa cơm(1)
Ngày thứ hai, khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào căn phòng, quý công tử rốt cuộc cũng tỉnh lại. Y mở mắt, cảm thấy hai mắt khô khốc đầy đau đớn. Đầu cũng đau giống như bị cối xây gió đập trúng, đau đến lợi hại.
Y nằm trên giường thêm một hồi lâu mới chậm rãi ngồi dậy. Nhu nhu mí mắt bị khô, hai mắt từ từ mở ra.
Cảnh vật chung quanh khiến y sửng sốt một chút. Ngay lập tức cảnh giác, nghiêng đầu nhìn lướt qua góc phòng.
Đây là một căn phòng rất sạch sẽ và đơn giản. Đơn giản đến mức ngoại trừ những đồ dùng cần thiết, cũng không có thêm vật dư thừa nào khác. Ví dụ như cái giường bằng sắt y đang ngồi. Một cái bàn và một cái tủ được đặt sát tường, trước bàn cũng chỉ có mỗi cái ghế. Ngoài ra không còn thứ nào khác.
Y xốc chăn lên muốn xuống giường. Lúc này mới phát hiện áo vest đã bị cởi bỏ, dây nịt cũng bị buông lỏng. Áo sơ mi và quần phẳng phiu lúc ban đầu đã trở nên nhăn nhúm.
Y cúi đầu nhìn bộ quần áo của mình, lông mày gắt gao nhíu lại.
Xuống giường thắt lại dây nịt, y đẩy cửa phòng đi ra ngoài. Phát hiện bên ngoài là một gian phòng khách nhỏ. Phòng khách cũng giống như phòng ngủ, đều sạch sẽ và đơn giản. Bàn ăn, ghế dựa, sô-pha, ngoài ra không còn thứ nào khác.
Lúc này trong phòng khách truyền đến thanh âm chìa khoá mở cửa. Y lập tức cảnh giác, quay đầu nhìn về phía cánh cửa.
Cửa chậm rãi bị đẩy ra, một người đàn ông thân hình cao lớn đứng ở trước cửa. Gương mặt không biểu tình đi vào trong.
Sau khi Đàm Thiên Dương đẩy cửa, nhìn thoáng qua quý công tử đang đứng giữa phòng khách với vẻ mặt cảnh giác. Hắn gật đầu với y rồi hỏi: “Đói không? ăn chút điểm tâm đi.”
“Anh là ai?” Quý công tử nhìn hắn hỏi.
“Tôi tên là Đàm Thiên Dương.” Đàm Thiên Dương cũng không để tâm đến giọng nói cứng ngắc của y. Chỉ cầm theo một mớ điểm tâm đi vào nhà bếp. Từ nhà bếp truyền ra thanh âm “sột soạt” của túi plastic, hắn bưng bữa sáng đi đến bàn ăn.
Quý công tử thấy hắn chỉ lo loay hoay với bữa sáng, cũng không làm hành động nào khác. Y cau mày, lại hỏi: “Sao tôi lại ở chỗ này?”
“Cậu ngày hôm qua uống say rượu.” Đàm Thiên Dương cũng không muốn giải thích nhiều hơn thế. Hắn chia xong bữa sáng liền ngồi xuống ăn, đem một phần khác đưa tới trước mặt y, ý bảo y đến ăn.
Quý công tử tỏ vẻ không tin lời hắn nói, nhưng y cũng không biểu hiện ra ngoài mặt.
Y còn nhờ rõ một số việc mình đã làm vào buổi tối ngày hôm qua. Bởi vì lý do nào đó, y đã tìm một nơi xa lạ không ai biết đến để uống rượu. Khi y rời khỏi đó thì bị mấy tên côn đồ quấy nhiễu, rồi sau đó…? Những tên đần độn đó đã đi đâu rồi?
Đàm Thiên Dương cũng không để ý đến thái độ của y, tự gắp tự ăn.
Đàm Thiên Dương ăn cái gì cũng nhanh, nhưng động tác không hề thô lỗ. Hành động của hắn tạo cho người khác cảm giác thèm ăn, nhìn vào rất muốn ăn thử.