Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân - Chương 28: Tin nóng về quý công tử (1)
Thiệu Đông Dương ở trong nhà Đàm Thiên Dương hơn một tuần cũng không chịu trở về hang ổ của mình. Ban ngày, sau khi Thiệu Đông Dương chờ hai vị chủ nhân rời đi. Hắn ở nhà xem TV, giữa trưa đói bụng liền ăn thức ăn mà Đàm Thiên Dương để lại cho hắn. Đến tối, hắn chờ hai người về nhà nấu cơm. Đối với cuộc sống ăn no rồi ngủ này, ngoại trừ việc hắn cảm thấy bất mãn vì mỗi ngày phải ngủ trên chiếc ghế sô-pha nhỏ. Thiệu Đông Dương đối với những chuyện khác đều rất hài lòng.
Bởi vì nguyên nhân trong nhà có người thứ ba. Tịch Chiêu Nhiên hầu như mỗi buổi tối đều kéo Đàm Thiên Dương ra ngoài. Hai người không đến rạp chiếu phim cũng là đi dạo chợ đêm hoặc ăn khuya… Vừa mới bắt đầu, Tịch thiếu gia cảm thấy như vậy cũng tốt lắm. Bởi vì cảm giác hẹn hò này thật lãng mạn ngọt ngào. Nhưng khi y lần thứ N trong tuần cầu hoan với người yêu của mình, lại bị hắn lấy lý do “trong nhà có người, sẽ nghe thấy” để từ chối. Một loại cảm giác ngứa ngáy xôn xao trong lòng khiến cho Tịch thiếu gia bắt đầu cảm thấy cáu gắt. Mỗi lần đều chỉ có thể để cho Đàm Thiên Dương dùng tay giúp y phát tiết dục vọng. Nhưng điều đó lại làm cho y càng ngày càng trở nên khó thoả mãn, thân thể cũng dần cảm thấy hư không.
Cũng ngay tại lúc Tịch thiếu gia bởi vì nguyên nhân đó mà bắt đầu đối với các sự vật cùng sự việc xung quanh cảm thấy bất mãn. Tính tình gần như sắp bùng nổ, thì một vị khách không mời mà tới tìm đến cửa. Kẻ đó không ai khác chính là —— Đổng Kính Hà.
Thời điểm Tịch Chiêu Nhiên nhìn thấy Đổng Kính Hà. Hắn đang ngồi ở phòng nghỉ nhàn nhã uống trà chờ y.
“Tịch thiếu gia, cậu đến rồi.” Đổng Kính Hà thấy y đi đến, liền mỉm cười đứng lên gật đầu với y.
Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày hỏi :”Tìm tôi có việc gì không?” Cha của Đổng Kính Hà là một nhân vật có uy tín cùng danh vọng ở thành phố A. Chỉ sợ giao tình giữa cha y và ông ta không đơn giản. Nếu hắn muốn đến tập đoàn Thắng Hùng tìm y, thật sự cũng không phải là việc gì khó khăn.
“Ha hả, chúng ta vẫn nên ngồi xuống rồi nói chuyện sau, Tịch thiếu gia.” Đổng Kính Hà ý bảo y ngồi xuống trước.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn Đổng Kính Hà. Y theo ý hắn ngồi xuống phía đối diện.
“Là như vậy, hôm đó tôi đi tìm Đông Dương cùng nhau uống chút rượu, ôn lại chuyện xưa. Dù sao tuổi tác chúng tôi khi đó vẫn còn quá nhỏ. Cho nên mới giải quyết mọi chuyện không thoả đáng. Chuyện đó cũng đã là quá khứ, như một dấu chấm hết. Đông Dương cũng đã tha thứ cho tôi. Chúng tôi còn hứa hẹn sẽ liên lạc cùng nhau. Nhưng lâu rồi tôi lại không nhận được tin tức của cậu ấy. Gọi điện thoại cậu ấy cũng không bắt máy. Cho nên tôi có chút lo lắng, muốn hỏi Tịch thiếu gia gần đây có thấy cậu ấy hay không.” Bề ngoài của Đổng Kính Hà rất hiền lành, khuôn mặt đoan chính không nóng nảy cũng không chậm chạp, giọng nói trầm ổn. Vẻ ngoài chính trực này thường làm cho người ta dễ dàng tin tưởng hắn.
Tịch Chiêu Nhiên giương mắt nhìn hắn một hồi lâu. Đối phương cũng không thèm để ý, vẫn mỉm cười nhìn y. Vẻ mặt không chút gợn sóng sợ hãi.
“Đổng Kính Hà.” Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn, “Cậu có biết không? Cậu là một người làm cho tôi cảm thấy thật chán ghét.” Y thản nhiên nói xong lại nghĩ đến lúc trước. Khi Lỗ Dụ Khiên nói hắn rất ghét bộ dạng giả tạo của y. Hiện giờ Tịch Chiêu Nhiên đã có thể hiểu rõ cảm giác của Lỗ Dụ Khiên lúc đó.