Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân - Chương 2: Quý công tử say rượu
Sau khi Đàm Thiên Dương tan ca thì đi đến nhà họ Tống. Người phụ nữ họ Tống mở một siêu thị mini ở góc đường trong thành phố. Mang theo một đứa con trai bốn tuổi tự mình sinh sống.
Đàm Thiên Dương lần này đi đến nhà bọn họ là để giúp hai mẹ con lấy hàng. Sau khi khiêng hàng vào siêu thị, hắn từ chối khéo lời mời ở lại ăn cơm tối của người phụ nữ họ Tống. Lại tự bỏ tiền mua hai món ăn và một ít đồ dùng lặt vặt rồi mang đi.
Hắn cầm vài thứ lặt vặt ấy đi vào quán ăn nhỏ bên đường ở tiểu khu. Gọi chủ quán cho một bát mì rồi lập tức ngồi xuống.
Tuy là một quán ăn nhỏ nhưng buôn bán rất phát đạt, hương vị vừa ngon lại vừa rẻ, ông chủ ở đây còn rất nhiệt tình. Trong chốc lát ông đã nấu xong bát mì như hắn gọi, rồi cười ha hả bưng tới cho hắn, “A! Cậu thích ăn mì như vậy sao? Đã mua một phần trong tay mà vẫn còn ra ngoài ăn mì ah’.”
Đàm Thiên Dương quay về phía ông gật đầu, không nói thêm gì.
Ông chủ quán dường như cũng đã quen, cười ha hả nói thêm mấy câu rồi xoay người đi đón tiếp những vị khách khác.
Đàm Thiên Dương quả thật rất thích ăn mì, đặc biệt thích cho nhiều sa tế, làm cả bát mì biến thành màu đỏ, ăn rất có hương vị. Hắn cúi đầu “xì xụp” ăn vài đũa đã hết nửa bát mì, mới nhớ ngẩng đầu lên để uống nước.
Bên cạnh quán ăn nhỏ này là một quán khác. Có điều quán ăn kia nhìn lớn hơn một chút, bàn ghế cũng đầy đủ. Đàm Thiên Dương trong lúc vô tình nhìn lướt qua, cặp mắt tinh tường trông thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trong góc.
Thực ra cũng không tính là quá quen, có điều đã từng gặp qua một lần. Còn thay người kia trả tiền thuốc men, nhưng mà ngay cả tên của người ta là gì hắn cũng không biết. Cũng vì từng có ấn tượng đặc biệt, nên khi gặp lại thật dễ dàng nhận ra.
Đàm Thiên Dương của nhiều năm sau đó đã có lúc tự hỏi, nếu ngày đó hắn không ở nơi ấy liếc mắt một cái liền nhận ra người kia. Như vậy có phải thế giới của bọn họ sẽ không cắt qua nhau? Hay sẽ giống như ngày đó ở bệnh viện, y quay lưng về phía hắn rồi rời đi? Giống như hai đường thẳng giao nhau, trong khoảnh khắc tiếp giáp rồi dần dần xa khuất. Hắn vẫn như vậy làm một người bảo vệ, còn y vẫn như cũ làm một quý công tử.
Khi đó Đàm Thiên Dương chỉ tình cờ nhìn thoáng qua người đang ngồi uống rượu giải sầu trong góc u ám kia. Người nọ vẫn như cũ mặc một thân âu phục cao cấp. Chẳng qua caravat đã bị kéo lệch qua một bên, quần áo cũng bị cuộn lại. Toàn thân dường như đều đắm chìm trong sự sa sút, tinh thần chán nản. Đàm Thiên Dương không khỏi nhớ đến lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Bộ dạng đối phương nằm ngất xỉu trên mặt đất với gương mặt trắng bệch. Có lẽ đang gặp chuyện gì khó khăn chăng? Hắn nghĩ như vậy rồi cúi đầu tiếp tục “xì xụp” ăn mì.
Chờ khi hắn ăn xong bát mì, đôi mắt lại vô thức nhìn lướt qua góc ấy, người nọ đã rời khỏi.
Đàm Thiên Dương trả tiền cho ông chủ quán rồi mang theo đồ đạc của mình hướng phía bên kia rời đi. Hắn không phải là người thích xen vào việc của người khác. Ngược lại, rất nhiều lúc hắn đều thích giữ im lặng. Chỉ cần sự việc không phát triển đến mức khiến cho hắn không thể chịu nổi là được.