Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân - Chương 10: Nhóm người điên tụ hội (1)
Đàm Thiên Dương tìm đến địa chỉ hộp đêm mà Thiệu Đông Dương đã nói với hắn.
Sau khi cúp điện thoại, đôi lông mày của Đàm Thiên Dương vẫn cau lại không thể giản ra. Hắn được sinh ra ở nông thôn, nên trước khi tham gia quân đội, hắn chưa từng rời khỏi thôn làng hẻo lánh đó. Sau khi tốt nghiệp trung học liền gia nhập quân đội, càng hoàn toàn tiến vào một khu quản lý nghiêm ngặt. Vì vậy dù đã trưởng thành, nhưng ở trong mắt hắn. Mấy địa điểm như hộp đêm này nhìn thế nào cũng không phải là nơi tốt lành gì. Nếu như không cần thiết, hắn tuyệt đối sẽ không đi vào đó.
Sau khi Đàm Thiên Dương đến lầu dưới. Thiệu Đông Dương bởi vì tính tò mò của mình mà tự đi xuống lầu đón hắn. Lại bị dáng người cùng chiều cao của hắn áp bách đến kinh ngạc một chút.
Tại sao Tịch Chiêu Nhiên lại tìm một tên như vậy chứ? Thiệu Đông Dương nghĩ thầm, xem ra bộ dạng này không thể bẻ cong ah’. Từ trên xuống dưới thẳng đến không thể nào thẳng hơn được nữa. Đừng để đến lúc không những không bẻ cong được, mà ngược lại còn bị đập vỡ.
“Cậu ấy ở đâu?” Đàm Thiên Dương nhìn lướt qua người đàn ông đang đánh giá mình. Thiệu Đông Dương nhìn đôi lông mày của Đàm Thiên Dương bởi vì cau lại mà khiến cho ánh mắt hắn có phần lãnh liệt. Cảm giác mãnh liệt đến độ khiến cho đại ca bang hội không sợ trời không sợ đất như hắn cũng cảm thấy da đầu mình run lên.
Người như vậy, nếu thật sự là đối thủ của mình. Nhất định phải hoàn toàn xoá bỏ sự tồn tại của hắn. Trực giác của Thiệu Đông Dương nói với hắn rằng, người này tuyệt đối không thể tuỳ tiện trêu chọc.
“Cậu ấy ở tầng trên cùng, tôi dẫn anh lên.” Thiệu Đông Dương gật đầu với hắn, sau đó xoay người đi về hướng cầu thang.
Đàm Thiên Dương cất bước đi theo phía sau. Vừa rồi bị Thiệu Đông Dương đánh giá, hắn cũng đồng thời đánh giá đối phương. Chẳng qua bởi vì cảm thấy điều này không có liên quan gì đến mình. Nên hắn vẫn biển hiện không mấy quan tâm.
Khi Đàm Thiên Dương nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên, đối phương vẫn còn đang gục xuống bàn. Bộ dạng thoạt nhìn không có chút sức sống, khiến cho hắn cảm thấy có chút lo lắng.
“Cậu ấy làm sao vậy?” Đàm Thiên Dương đi đến bên cạnh y, hỏi Thiệu Đông Dương.
“Đại khái chắc là do huyết áp thấp lại tái phát đi.” Thiệu Đông Dương nói. Bởi vì trước đó Tịch Chiêu Nhiên đột nhiên đưa ra yêu cầu kia, làm cho hắn cũng quên mất chuyện muốn đưa y đến bệnh viện.
Đàm Thiên Dương híp mắt lại nhìn hắn. Thiệu Đông Dương ngay lập tức cảm nhận được một cỗ áp bách đánh tới mặt mình. Nhưng hắn chưa kịp phản ứng, thì tầm mắt của đối phương đã thu hồi lại, khom người bế Tịch Chiêu Nhiên.
Thiệu Đông Dương nhất thời cảm thấy mình thật mất mặt. Nhưng hiện giờ không phải là lúc quan tâm mặt mũi của bản thân. Hắn thấy Đàm Thiên Dương bế Tịch Chiêu Nhiên đang mê mang từ chỗ ngồi đi về hướng cửa ngoài vội vàng hô lên: “Uy, anh tính bế cậu ấy như thế rồi đi ra ngoài ah’?” Tịch Chiêu Nhiên dù sao cũng là một người đàn ông, nếu như vậy thì thật không đẹp mắt cho lắm ah’.