Bắt Đầu Từ Tháng Ba - Tê Chẩm Do Miên - Chương 4.1
Cuộc nói chuyện thẳng thắn giữa tôi và Hàn Nặc cứ thế kết thúc.
Một mặt là tôi không muốn làm phức tạp thêm mọi chuyện vào lúc này, mặt khác là tôi thực sự rất thích chiếc vòng tay hình con bướm anh ấy tặng.
Anh ấy quả thực vẫn luôn nhớ tôi thích bướm, còn từng chủ động nhắc đến việc cấp ba tôi hay dùng quyển sổ bìa bướm và cây phong cầm hình bướm hồi hội diễn văn nghệ lớp 10. Khi nhắc đến chuyện này, anh ấy còn tiếc nuối nói rằng cây phong cầm đó rất đẹp, nhưng không hiểu sao sau này không thấy nữa.
Đương nhiên anh ấy chưa từng thấy. Cây phong cầm đó là quà cậu tôi tặng tôi – nhờ kỹ thuật xuất sắc, cậu tôi từng rất nổi tiếng. Tiếc thay sau này việc gian lận bại lộ, cậu dính vào những người không nên dây vào, suốt đêm tìm cách tự đưa mình vào tù.
Gia đình tôi cũng bị liên lụy, gánh một đống nợ. Để trả nợ, năm lớp 11, tôi đã bán cây phong cầm.
Đó là thứ tôi thích nhất, nhưng cũng là thứ đáng giá nhất tôi có trong tay. Lúc đổi được tiền, tôi cố gắng nửa ngày vẫn không kìm được, khóc thảm thiết. Vì lén lút bán mà không cho mẹ tôi biết, tôi cũng không biết giải thích nguồn gốc số tiền này thế nào, chỉ có thể vừa khóc vừa kẹp số tiền đó vào quyển sổ bìa bướm có khóa của tôi, định tìm một dịp thích hợp để đưa cho bà.
Thôi, không nhắc đến những chuyện buồn đó nữa. Tất cả đã qua rồi.
Trở lại câu chuyện của chúng ta thôi.
Vào ngày thứ ba sau khi anh ấy tặng tôi chiếc vòng tay hình con bướm, Hàn Nặc hạ quyết tâm thực hiện nghi thức tại nhà, yêu cầu đánh bạc với quái vật một lần nữa.
Có lẽ là để tìm kiếm một điểm tựa tinh thần nào đó, anh ấy cố ý yêu cầu tôi đeo vòng tay, ở bên cạnh anh ấy.
Tuy nhiên, diễn biến sự việc lại có chút xấu hổ – bởi vì con quái vật đó không hề xuất hiện để đáp lại nghi thức.
Thay vào đó là một tờ giấy xuất hiện ở cửa. Trên giấy dùng nét chữ giống hệt trong quyển vở, hẹn thời gian và địa điểm khác. Chúng tôi đến nơi, phát hiện đó lại là một địa điểm thoát khỏi phòng kín (escape room), người quản lý dẫn chúng tôi vào, nói cho chúng tôi biết rằng một “ngài Hàn Nặc” đã đặt trước cho chúng tôi, còn đặt ra luật chơi –
Anh ấy nói, trong căn phòng này, tổng cộng giấu ba lá bài poker chất cơ. Chúng tôi chỉ cần tìm được ba lá bài này trong thời gian quy định là thắng; ngược lại, sẽ bị xử thua.
À đúng rồi, nhân tiện nói luôn, sở dĩ tôi cứ luôn nói “chúng tôi”, “chúng tôi”, là bởi vì lúc này, tôi luôn đi theo Hàn Nặc – vì không ai nhìn thấy anh ấy, không có tôi, anh ấy thậm chí còn không thể vào được phòng kín.
“Thế nó đâu?” Không ai để ý thấy Hàn Nặc đang đứng cạnh tôi, cơ thể ốm yếu hơi lung lay, “Con quái vật đó đâu? Nó không xuất hiện sao?”
Tôi làm loa truyền lời, tận tình truyền đạt sự hoang mang của anh ấy cho người quản lý. Người quản lý rất mơ hồ: “Cô nói ngài Hàn đã chỉ định trước đó sao? Anh ấy không cần đến đâu. Anh ấy nhờ tôi chuyển lời cho cô, thắng là thắng, thua là thua, quy tắc đã đặt ra rồi, không thể giả vờ được đâu.”
— Hết chương 4.1 —
Edit by Karin Jenkins
Nếu có đọc ở đâu reup lại thì edit chính chủ ở Wattpad, hoặc tìm Karin Jenkins trên Facebook nhé.