metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Bắt Đầu Từ Tháng Ba - Tê Chẩm Do Miên - Chương 2.2

  1. Metruyen
  2. Bắt Đầu Từ Tháng Ba - Tê Chẩm Do Miên
  3. Chương 2.2
Prev
Next

Nói đúng ra, thời cấp ba, tôi và Hàn Nặc không có nhiều sự giao thoa.

Khi tôi nhập học, vì cậu tôi xảy ra chuyện, tôi bỏ lỡ kỳ thi phân lớp đầu cấp, bị xếp ngẫu nhiên vào lớp thường có giáo viên tương đối kém; còn Hàn Nặc thì ngay từ đầu đã vào lớp chọn tốt nhất là lớp 1.

Mãi đến năm lớp 11, tôi mới dựa vào thành tích để chuyển vào lớp 1, nhưng chỉ sau một học kỳ ngắn ngủi, tôi lại bị “đá” về lớp thường vì thành tích sụt giảm nghiêm trọng.

Thời gian chúng tôi học cùng lớp, chỉ vỏn vẹn một học kỳ mà thôi.

Nhưng nói thật, tôi cảm thấy chất lượng cuộc sống không thể đo lường bằng thời gian dài hay ngắn. Nói ra các bạn có thể không tin, nhưng một học kỳ ngắn ngủi đó đã để lại những gam màu đậm nét hơn cả mười mấy năm trước trong cuộc đời tôi. Có lẽ đúng như câu nói kia, con người khi còn niên thiếu, thực sự không nên gặp phải những người quá tuyệt vời.

Và bây giờ, người từng khiến tôi choáng ngộp thuở niên thiếu đó, đang ngồi đối diện tôi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi.

Anh ấy không giải thích thêm về cái gọi là “chưa chết” là chuyện như thế nào, mà sau khi đánh giá tôi một lúc, đột nhiên mở miệng hỏi ngược lại:

“Lâm Thề này. Trong ấn tượng của cậu, tôi là người như thế nào?”

… Trong ấn tượng của tôi ư?

Anh ấy hỏi thẳng thừng như vậy, tôi ngược lại không biết trả lời thế nào. Gần như không thể kiểm soát, một vài hình ảnh tự nhiên ùa về trong tâm trí tôi —

Ví dụ như sau bài kiểm tra tháng đầu tiên nhập học, anh ấy cùng bạn bè cười hì hì thò đầu vào cửa phòng học của chúng tôi, nói muốn xem cái người đã “đè bẹp” anh ấy để giành hạng nhất khối rốt cuộc trông như thế nào; ví dụ như khi học cùng lớp năm lớp 11, anh ấy luôn tự ý dùng trà sữa đổi lấy việc tôi chép bài hộ, vừa chép vừa chê quyển vở bìa hình con bướm của tôi;

Ví dụ như đại hội thể thao năm đó, tôi lén lút nhìn ra ngoài qua một góc cửa sổ, vừa lúc thấy anh ấy thoăn thoắt vỗ bột phấn trắng trên tay, nhẹ nhàng nhảy lên, như thể có khinh công vậy, vững vàng bám lấy xà đơn phía trên…

Những hình ảnh vụn vặt như bọt biển trên mặt biển, không ngừng nổi lên rồi vỡ tan. Tôi cân nhắc một lúc, vẫn chọn câu trả lời bảo thủ nhất:

“Tôi nhớ khi đó, cậu và anh trai cậu, đều rất xuất sắc…”

“Vấn đề nằm ở chỗ này.” Hàn Nặc ngắt lời tôi. Ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Lâm Thề à, tôi không có anh trai.”

…

“Ý gì vậy?!”

Tôi dừng lại hai giây, ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Khi đó, hai cậu không phải thường xuyên cùng nhau —”

“Từ trước đến nay chưa từng có chuyện đó. Tôi có thể thề với cậu, tôi là con một.” Hàn Nặc nghiêm túc nhìn tôi, lời thề son sắt.

Tôi ngây người nhìn lại, chợt nhớ đến một chuyện khác —

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện trong nhóm chat cấp ba hai ngày trước, những cuộc thảo luận về Hàn Nặc.

Học giỏi là anh trai anh ấy, biết chơi xà đơn là anh trai anh ấy, viết truyện online là anh trai anh ấy…

Mọi hào quang đều thuộc về anh trai anh ấy. Nhưng chính một người rực rỡ đến vậy, từ đầu đến cuối, không ai trong nhóm chat gọi ra được tên đầy đủ của người đó.

Kể cả bản thân tôi cũng vậy. Chỉ biết hẳn là có một người như thế, nhưng nghĩ kỹ lại, dù là tên cụ thể hay dáng vẻ thực sự, mọi thứ đều không có ấn tượng.

Liên hệ với trạng thái kỳ lạ hiện tại của Hàn Nặc, tôi khó tin mà một lần nữa mở miệng: “Cậu… không phải là gặp phải thứ gì bẩn thỉu chứ…”

Hàn Nặc nhẹ nhàng gật đầu.

“Tôi biết chuyện này nghe có vẻ không thể tin được, nhưng xin hãy tin tôi, tôi nói đều là sự thật.” Anh ấy cười khổ một tiếng, “Lâm Thề à, tòa nhà nhỏ màu trắng, thật sự có thứ quỷ dị.”

Tôi biết có chút lỗi thời, nhưng nghe anh ấy nói vậy, tôi vẫn không nhịn được cười.

“Năm lớp 11 tôi tận mắt nhìn thấy phấn đỏ tự mình viết chữ trên bảng đen, vì thế đã viết hai ngàn chữ kiểm điểm. Mà bây giờ, trước mặt tôi còn ngồi một bạn học cũ mà chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy.” Tôi nói với anh ấy, “Tôi còn có gì không tin nữa chứ?”

“Dù sao bây giờ tôi còn có thể nhìn thấy cậu, lại vờ vịt bí ẩn mãi thì không còn thú vị nữa.”

“Nói rõ cho tôi nghe đi, Hàn Nặc. Không chừng tôi thật sự có thể giúp cậu điều gì đó thì sao?”

— Hết chương 2.2 —

Karin Jenkins: Mọi người nhớ chi tiết nữ sinh bị tổ trưởng khối bắt đứng trước toàn trường xin lỗi vì bịa câu chuyện phấn đỏ chứ 😈

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 2.2"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz