Bàn Hạ Tình Yêu - Bán Đảo Thiết Hạp - Phiên ngoại 3
Chương 67: Phiên ngoại 3
“Thế này được chưa anh?”
Hạ Xa Vũ thắt cà vạt cho Phó Đài Sầm xong, lùi lại một bước, để anh nhìn mình trong gương.
“Áo vest này, kết hợp với cà vạt lụa màu xanh, em nghĩ sẽ trông uyển chuyển, nhẹ nhàng và dễ nhìn hơn.” Hạ Xa Vũ giải thích ý tưởng phối đồ của mình.
Phó Đài Sầm đương nhiên sẽ không thấy có chỗ nào không ổn, anh nói: “Thế nào cũng được. Anh tin vào mắt nhìn của em.”
Hạ Xa Vũ không cho là đúng: “Trường hợp quan trọng như vậy, vẫn phải là tự anh thấy thoải mái mới được.”
Phó Đài Sầm đeo đồng hồ xong, lấy chìa khóa xe: “Cũng không đến mức quan trọng như vậy, đối với anh bây giờ mà nói.”
Hôm nay là buổi lễ công bố Giải thưởng Văn học Triều Hoa. Từ sau lần trượt giải trước đó, cả hai ngầm hiểu mà không nhắc lại chuyện này. Thêm vào đó, sau khi Phó Đài Sầm giành được vòng nguyệt quế của Giải Tác giả trẻ xuất sắc nhất vào năm ngoái, việc đạt được Giải thưởng Triều Hoa dường như trở nên không còn quan trọng nữa.
Cũng bởi vậy ba tháng trước, khi Hạ Xa Vũ nói với Phó Đài Sầm rằng cậu đã thay anh nhận lời mời, hơn nữa đã điền đơn đăng ký, Phó Đài Sầm có vẻ hơi bất ngờ.
“Em biết giải thưởng này đối với anh bây giờ không tính là quá có trọng lượng…” Hạ Xa Vũ cẩn thận thương lượng với anh: “Nhưng năm đó là do em làm hỏng chuyện, em vẫn muốn có một cái kết đẹp. Anh thấy sao?”
Dù nói thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn còn chút tiếc nuối khi lỡ hẹn với Triều Hoa. Hơn nữa, nếu nhất định phải nói, Phó Đài Sầm biết, Hạ Xa Vũ không phải vì bản thân mình, mà hoàn toàn vì anh mà suy nghĩ. Bởi vì chỉ có giành lại vòng nguyệt quế, mới coi như rửa được mối nhục xưa, Hạ Xa Vũ cho rằng anh vẫn còn để tâm điều này, chỉ là không muốn thừa nhận.
“Anh phải tin em.” Hạ Xa Vũ nói: “Cuốn 《Nắm chặt》 xuất bản năm kia và 《Tam giới Nạp Cát》 xuất bản năm ngoái, em đã kéo số liệu tiêu thụ ra xem rồi, bao gồm cả điểm đánh giá trên các nền tảng, danh tiếng, đều đã làm báo cáo phân tích rất chi tiết. Hơn nữa bản tiếng Anh của 《Tam giới Nạp Cát》 cũng đang được đề cử giải thưởng ở Pháp, em cảm thấy năm nay anh không có gì phải bận tâm.”
Thật lòng mà nói, đối với Phó Đài Sầm, cho dù có thất bại một lần nữa, dường như cũng không phải không thể chấp nhận. Nhưng nếu thành công, có lẽ sẽ làm Hạ Xa Vũ vui.
Vì thế, cuối cùng anh quyết định tham gia Giải thưởng Triều Hoa này.
Trên đường có chút kẹt xe, nhưng rõ ràng với tính cách của Hạ Xa Vũ, cậu đã xuất phát đủ sớm, đến mức có thể chấp nhận những sự chậm trễ ngoài kế hoạch như vậy.
Phó Đài Sầm khuỷu tay đặt lên bệ cửa xe, bàn tay chống cằm làm bộ đáng thương: “Vợ ơi, buổi bình chọn sắp đến rồi, em không có lời nào an ủi anh sao?”
Nay đã khác xưa, Hạ Xa Vũ sớm không còn như lần đầu tiên chở anh đi Triều Hoa khi còn có chuyện nhờ anh, còn cẩn thận chăm sóc tâm lý anh. Lúc này Hạ Xa Vũ nhìn anh một cái: “Anh không phải nói không quan trọng lắm sao?”