[ Bách Hợp ] [ H++ ] Ăn Em Này - Chương 93
Màn đêm dần buông, không gian yên tỉnh kèm theo tiếng thở đều của người nằm bên cạnh. Ninh Hinh nhẹ nhàng siết chặt vòng tay của mình ôm trọn lấy người trong lòng. Khuôn mặt Quân Dao buông lỏng an yên say giấc bên cạnh người thương, có vẻ cô đang mơ một giấc mơ thật đẹp, thật tuyệt với một cái kết mà cô mong cầu. Ninh Hinh an tĩnh sợ bản thân mình sẽ đánh thức Dao Dao, cô nhẹ nhàng ngắm nhìn khuôn mặt của vợ mình. Trong lòng không ngừng chìm vào trong những dòng suy nghĩ, những băn khoăn. Trước giờ cô luôn từ chối tất cả những lời yêu thương từ những cô gái khác, chỉ đơn giản là cô không còn tin vào tình yêu nữa. Đối với cô tình yêu thật ngột ngạt và dối trá. Chỉ là cô chưa từng được yêu thương một cách đúng đắn và phải trưởng thành khi còn quá trẻ. Minh chứng là cô vẫn lao vào những cuộc hoan ái chỉ để lấp đầy sự trống rỗng bên trong mình, vậy là cô vẫn sợ cô đơn sao? Hoan ái một cách không đứng đắn chỉ vì cô nghĩ bản thân cả hai đều tự nguyện thì chẳng có gì là sai. Và cô luôn nói trước rằng, đừng mong cầu vào bản thân cô một tình yêu quái gở nào khác. Nhưng rồi cô gặp Quân Dao, bản thân khi nghĩ lại thì ra cô đã sai từ ngay ban đầu. Nhưng lại không hối hận, cô có thể chịu trách nhiệm được với tất cả những gì mình làm. Không chốn chạy, không chối bỏ, những điều đó có thể giúp cô trở thành con người như bây giờ.
Cô yêu Quân Dao đến phát điên, cô chợt nhận ra chính Quân Dao đã làm cô nhận ra giá trị của bản thân mình như thế nào. Khi gặp Dao Dao cô không muốn làm tổn thương cô ấy một chút nào, tất cả chỉ còn lại là sự trân trọng và sợ đánh mất cô. Thì ra bản thân cô không sợ yêu mà cô sợ trao nó cho sai người, không biết trân trọng. Tình yêu làm gì có lỗi, có đúng và sai, chỉ là người ta muốn nhân danh tình yêu để làm tổn thương đối phương, nghe thật chối tai nhưng bên ngoài đầy rẫy những chuyện như thế.
Làn hơi nóng truyền vào lưng Quân Dao làm cô tỉnh giấc, nhận ra thấy đôi mắt Ninh Hinh đang nhìn mình say đắm. Cô lười biếng ậm ừ, áp tay lên mặt Ninh Hinh giọng yêu chiều hỏi
” Chị đang nghĩ gì thế, chưa ngủ được à”
Ninh Hinh điệu bộ không muốn trả lời một chút nào cả, đưa bàn tay vuốt ve tấm lưng trần của Quân Dao. Hơi ấm kèm theo sự mềm mại làm Quân Dao chỉ muốn thiếp đi nhưng lại gặng hỏi
” Chị ngốc, lại suy nghĩ gì rồi”
” Dao Dao, chị yêu em” dứt lời Ninh Hinh hôn lên đôi môi mọng của Quân Dao, sự dễ chịu cứ làm Quân Dao đắm chìm trong đó mãi không muốn dứt. Nụ hôn đầy dịu dàng kèm theo cả sự nuông chiều của Ninh Hinh dành cho Quân Dao. Qua sự cuồng nhiệt Ninh Hinh lại buông đôi môi ấy ra, liền bị một lực kéo lại. Quân Dao lấy tay áp lên má Ninh Hinh kéo lại, đưa môi mình áp lên môi cô. Điệu bộ như không muốn dừng lại
” Em cũng yêu chị”
Ninh Hinh gần như nũng nịu ôm cô vào lòng ” Em đừng có đánh thức con quỷ bên trong chị, phía sau lưng chị hàng ngàn con quỷ đi theo đó, nó đợi rước em xuống địa ngục cùng chị”
Quân Dao nghe thế liền tiện tay vỗ mông Ninh Hinh một cái ” Chị đừng nói thế, chưa biết ai đợi ai dưới địa ngục đâu” Giọng Quân Dao gian tà cất lên.
Ninh Hinh phì cười giọng điệu có vẻ đồng ý ” ừ nhỉ, nhưng hôm nay chị sẽ bỏ qua cho em. Ngày mai còn một ngày dài. Đừng mong chị sẽ buông tha.” Cô lại cuối xuống cắn lên xương quai xanh của Dao Dao, còn Quân Dao chỉ có một thân chịu đựng. Lấy tay vỗ bụp bụp vào người Ninh Hinh
” Đồ dâm đãng… xì” …. cô im lặng một lúc rồi lấy tay đan vào người Ninh Hinh kéo sát về mình ” Em không biết chị suy nghĩ gì cả, nhưng Hinh có em và em cũng tin rằng mình có chị. Tình yêu của em sẽ là nguồn động lực với Hinh Hinh. Em không biết mình có giúp được nhiều cho chị không, nhưng em luôn sẵn sàng ngay cả khi Hinh có cần em hay không. Em biết trái tim này mang nhiều vết xước, nhưng em sẽ có mọi cách để vá chúng lại. Không vá được thì em sẽ lấp đầy chúng. “
Ninh Hinh nghe được liền một thân xúc động, đôi ngươi mở to. Vòng tay lại càng siết chặt
” Dao Dao, có em trong đời quả thật là một điều may mắn với chị”
Cảm giác trân trọng, nâng niu lại càng dâng cao hơn. Cô nhẹ nhàng vuốt tấm lưng trần của Quân Dao đưa cô vào giấc ngủ say. Bản thân mình cũng dần chìm vào trong cơn mộng mị. Căn phòng tối đen nhưng bao trùm cảm giác ấm áp khó diễn tả, chỉ còn lại tiếng thở đều. Cả hai người một thân hạnh phúc còn vương vấn nụ cười trên khóe miệng.