[ Bách Hợp ] [ H++ ] Ăn Em Này - Chương 87
” Nhậm Hoàng, cho em nước”
A Cửu khuôn mặt đầy mồ hôi muốn gục ngã trên võ đài. Những trận đấu với chú Phong luôn căng thẳng làm các cơ của cô như muốn vỡ ra. Giây thần kinh phản xạ như muốn bung ra hết. Chỉ có những lúc như thế này cô mới quên hết được mọi thứ. Những ngày tháng vui vẻ bên Nhậm Hoàng làm A Cửu vơi dần những nỗi đau thống khổ bên trong.
Chỉ có những lúc trên trường Nhậm Hoàng mới rời xa cô, Nhậm Hoàng với A Cửu như hình với bóng chỉ cần A Cửu ở đâu Nhậm Hoàng đều có mặt.
” Nhậm Hoàng, khăn giấy”
” Nhậm Hoàng, em muốn ăn tối”
” Nhậm Hoàng, em muốn ra ngoài”
” Nhậm Hoàng, đi dạo với em”
” Nhậm Hoàng, em muốn tắm”
” Nhậm Hoàng, hôm nay có khách quan trọng”
” Nhậm Hoàng, tại sao em lại tồn tại trên thế giới này nhỉ ?”
” Nhậm Hoàng, chị có nghĩ ba mẹ có nhớ em không?”
” Nhậm Hoàng, chị nghĩ em có sống được không ?”
” Nhậm Hoàng, nếu chị rời xa em, em có ổn không ?”
” Nhậm Hoàng, ….”
Những cuộc đối thoại hằng ngày dần trở nên quen thuộc với cả hai. Đối với A Cửu, Nhậm Hoàng là vô giá. Nhậm Hoàng trở thành người quan trọng với A Cửu. Và càng quan trọng cô lại càng sợ hãi.
” Nhậm Hoàng, em muốn đi dạo biển”
A Cửu nắm tay Nhậm Hoàng dạo dọc trên bờ cát trắng, nhìn biển êm dịu nhấp nhô dạt vào bờ. Vì muốn không gian riêng tư nên A Cửu đã để cho Vệ sĩ đứng ở trên quan sát.
Khí trời nhẹ dịu, cô đột nhiên kéo mạnh tay Nhậm Hoàng ngã vào người mình, tham lam áp môi mình lên môi cô. Bờ môi đỏ ửng mềm mại làm tim A Cửu hẫng đi một nhịp. Cuồng nhiệt siết chặt eo cô trong vòng tay mình. Chiếc lưỡi không an phận luồn lách vào bên trong đòi hỏi mật ngọt. Khao khát nuốt chửng lý trí của A Cửu. Đến khi cảm thấy mất dần không khí cô mới tách ra. Nhậm Hoàng hoá thẹn đập nhẹ lên vai A Cửu điệu bộ trách cứ. A Cửu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô liền bật cười thành tiếng. Tiếp tục nắm tay Nhậm Hoàng dạo trên biển.
Cả hai cười đùa vô tư tiếp tục dạo biển không đề phòng có một đám người phía trước. Chỉ cần đợi chút sơ hở đám người đó liền xông lên rút dao dí vào cả hai. A Cửu giật mình trở về thế phòng vệ liền đẩy Nhậm Hoàng ra phía sau mình. Đám cười lộ khuôn mặt cười cợt nham hiểm.
” Ai cử bọn mày tới !” A Cửu tức giận hét lớn
” Sắp xuống suối vàng rồi, thì chuyện này còn quan trọng không? Nhưng mà thôi để tao niệm tình. Cả ngày hôm nay và cả cái ngày cả nhà mày chết do tai nạn cũng là một tay sắp đặt của A Lý đại ca. Bố mày đã nhầm khi mà đụng vào đại ca của tao” hắn nói trong điệu bộ cười khẩy
” A Lý ? … Hôm nay tao sẽ xé xác bọn mày, và cả đại ca của mày” A Cửu nắm chặt cú đấm trong tay, khuôn mặt hằn đầy vẻ sát khí không thể giấu được. Cô lao lên tóm gọn tên đầu tiên quật ngã, không do dự cướp lấy con dao đâm thẳng vào tay hắn. Cô biết nếu như ngay lúc này vướng vào vòng lao lí, cô không có cách nào bảo vệ được Nhậm Hoàng và cả bang Thiên Tứ. Cô buộc phải thật sự bình tĩnh.
Đội bảo vệ nghe thấy động tĩnh liền lập tức lao như bay xuống, đám người cứ tiếp tục lao đến A Cửu. Đội bảo vệ ngay lập tức cùng với A Cửu khống chế.
” A Lý của bọn mày có phải đã khinh địch quá không?” A Cửu nghiến răng tra hỏi tên đầu sỏ
” Cửu Cửu…!!!” A Cửu giật mình quay lại phía sau, chỉ thấy bóng lưng Nhậm Hoàng lướt vội qua mắt mình.
ĐOÀNG !! Tiếng súng vang lên làm đầu óc A Cửu điếng đi một nhịp. Máu của Nhậm Hoàng bắn thẳng lên khuôn mặt tái nhợt của A Cửu, cự ly súng quá gần viên đạn xuyên qua người Nhậm Hoàng bắn thẳng vào phần hông của A Cửu. Giây phút đó cả người A Cửu dường như chết trân tại chỗ, cả cái ngày ba mẹ cô mất và cả ngày hôm nay. Có phải mọi quyết định của cô đều sai lầm không?
A Cửu một thân đầy máu ôm chặt Nhậm Hoàng trong tay, Nhậm Hoàng toàn thân yếu ớt, đôi bàn tay run rẩy cố gắng áp lên khuôn mặt tái nhợt mất bình tĩnh của A Cửu
” Cửu Cửu, chị… mong em có thể sống vui vẻ và hạnh phúc. Đừng nghĩ đến hận thù… cũng đừng sống trong sự dằn vặt cả đời. Chị.. yêu em.”
” Không… Không Nhậm Hoàng, đừng làm em sợ. Nhậm Hoàng là em sợ rồi, chị mở mắt ra nhìn em được không ?”
A Cửu thất thần ôm cơ thể đang dần lạnh của Nhậm Hoàng ghì chặt vào lòng, cả biển lúc đó chỉ còn lại tiếng sóng vỗ dữ dội và tiếng gào khóc đến xé lòng của A Cửu.