[ Bách Hợp ] [ H++ ] Ăn Em Này - Chương 53
Dạo này trên công ty có một vài việc bận, Ninh Hinh đang điên đầu trong đống tài liệu thì điện thoại vang lên.
” Hinh Hinh, cậu nghe tin gì chưa, ả Lâm Nhã đã về nước vài ngày trước” đầu dây bên kia Mạn Mạn không nén được sự tức giận.
Ninh Hinh im lặng …
” Nếu cô ta không biết xấu hổ mà tìm cậu, phải báo liền cho mình đấy Ninh Hinh”
” Được rồi, cảm ơn cậu!” Ninh Hinh nghe xong, thở dài bình tĩnh đáp rồi tắt điện thoại. Thì lập tức một số lạ gọi tới
” Không trùng hợp vậy chứ?” – cô nói thầm rồi nhấc máy
” Hinh Hinh~ Lâu rồi không gặp. Không phiền cậu chứ~”
” Rất phiền” Ninh Hinh một phát muốn tắt ngang điện thoại
” ôi, khoan đã nếu cậu không gặp tôi tôi sẽ lập tức tìm gặp bạn gái cậu đấy, Hinh Hinh bé nhỏ. Đang ngồi quán cafe M ngay công ty nè~” giọng điệu nhão nhẹt đưa tình cứ vang lên trong điện thoại
Ninh Hinh nắm chặt bàn tay, cô ta đánh hơi nhanh thật. Cô cúp máy đưa tay lấy áo khoát rời khỏi công ty
” Nhanh thật đấy~”
” Cô đến đây có chuyện gì”
” Ây da, lâu ngày gặp lại người bạn cũ mà không thèm quan tâm một chút nào sao?”
” Tôi không phải là bạn cô, đừng nhiều lời. Cô nên biết giới hạn của mình. Đừng lại gần cô ấy, Ninh Hinh tôi nói là làm!” Ninh Hinh nói xong liền lập tức rời đi
” Ây da ánh mặt lạnh lùng đó như thiêu đốt mình. Đã thấy Ninh Hinh rất nhiều trên hình nhưng ở ngoài lại lạnh lùng hơn, cô độc đa tình hơn~uhm~” Lâm Nhã vừa nói vừa đưa lưỡi liếm môi mình tỏ vẻ thèm muốn. Cô nhìn theo bóng lưng phong trần đang rời đi của Ninh Hinh
_______________________
” A Cữu ngày mai gặp lại” Quân Dao vẫy tay chào A Cữu, vừa đi được mấy bước đã bị một người trước mặt chặn lại
” Xin Lỗi, cô là”
” Chào cô, tôi là Lâm Nhã” Lâm Nhã đứng trước mặt Quân Dao, dáng người cao bằng cô. Cô ta đang bận một chiếc đầm cổ khoét sâu, váy ngắn sát, bộ dạng tỏ ra rất quyến rũ.
” Có chuyện gì không, hình như tôi không biết cô?”
” Ô nhưng tôi quen biết Hinh Hinh, tôi là mối tình đầu của cô ấy uhm~ sâu – đậm – lắm~. Nếu cô không phiền chúng ta đi cafe được chứ, nhiều chuyện hay để nói lắm”
Quân Dao thấy bóng dáng người trước mặt khuôn mặt cô tối sầm lại, cô ấy đẹp quá. Mang dáng dấp của nét đẹp trưởng thành quyến rũ, so với cô ấy cơ thể của cô cũng không thể bì lại. Trong đầu cô lúc này hiện lên hàng ngàn câu hỏi, chân thì vô thức bước theo sau Lâm Nhã đến quán cafe.
Quân Dao ngồi quan sát Lâm Nhã, mái tóc màu đỏ rượu dài xoăn nhẹ, đôi môi đỏ lúc nào cũng cong lên. Ánh mắt đa tình, cơ thể phóng khoáng đẩy đà. Dưới con mắt Quân Dao cô hoàn toàn không có cửa với Lâm Nhã. Lấy gì mà tự tin Ninh Hinh yêu cô chứ. Bây giờ Lâm Nhã quay về tìm cô là ý gì, chẳng lẽ cô ấy muốn quay lại với Ninh Hinh…. Nếu vậy, thì mình phải làm sao. Trong đầu cô không có một chút nào tự tin rằng Ninh Hinh yêu cô cả, nếu như đó chỉ là việc ham muốn nhất thời của Ninh Hinh thì sao? Cô hoàn toàn rơi vào trầm mặc, thì ra bấy lâu cô luôn thiếu tự tin như vậy.
” Ninh Hinh, cô ấy yêu chị. Ngày xưa cô ấy không thể sống thiếu chị được. Cho nên lúc chị sang nước ngoài cô ấy mới lên giường với đủ tất cả phụ nữ. TRONG ĐÓ CÓ EM”
Chết tiệt, cô ấy đang nói gì vậy. Quân Dao không thể nào ngừng tin vào điều đó, nó còn khẳng định thêm rằng Ninh Hinh chưa từng yêu cô. Lời nói của Lâm Nhã như đóng từng đợt đinh vào trái tim Quân Dao, từng chút một. Nhưng cô vẫn cố gắng gạt nó đi và giữ bản thân mình bình tĩnh
” Làm sao để tin được lời chị nói đây, dù gì đó cũng chỉ là những lời phát ra từ miệng người cũ. Thật sự không đáng tin”
Khoé miệng Lâm Nhã giựt mạnh liên tục, cô bé này không phải dạng vừa so với mác học sinh trung học
” Gu Ninh Hinh mặn thật đấy, từ diễn viên người mẫu bây giờ còn có cả học sinh nữa à. Chị khuyên em nên tránh ra xa đi. Xa thật xa trước khi Ninh Hinh làm tổn thương em mà quay về với chị” Cô ta mĩm cười đắc thắc, Ninh Hinh yêu cô cả thế giới này ai cũng biết.
” Chị cũng mặn thật đấy, thích chơi trò nối lại tình xưa à. Chị không yêu Ninh Hinh, chị chỉ thích chiếm hữu thôi.”
Lời Quân Dao nói như nhát dao chí mạng đâm vào người cô ta, phải, Ninh Hinh phải là thú cưng của cô, trung thành với cô đó mới là lẽ mà Ninh Hinh phải sống. Sau bao nhiêu năm không quen một ai bây giờ lại đi quen con bé Học sinh cuối cấp này à. Miệng cô ta gầm lên
” Đừng trách chị đây không nói trước” cô ta vừa dứt lời con gió lạnh phía sau lập tức ập tới, giọng điệu lạnh lùng đanh thép vang lên
” Cô cũng đừng trách là tôi đã không cảnh báo!”
Từ lúc nào mà Ninh Hinh đã đứng phía sau cô, ánh mắt sắc lạnh vô cảm. Cả người hiện lên một không khí hắc ám lạ thường cảm giác như vừa mới bán linh hồn mình cho quỷ dữ …
_____________
Mé, đáng sợ quá chương sau ai đoán được quá khứ Của Ninh Hinh không ta ?