[ Bách Hợp ] [ H++ ] Ăn Em Này - Chương 42
Quân Dao hai tay đặt lên đùi im lặng ngồi quan sát Ninh Hinh ngồi bên cạnh cô, lại đảo mắt sang phía đối diện nhìn bố mẹ. Thật sự vẫn chưa hiểu hoàn cảnh trước mắt là gì, đưa ánh mắt nhìn Ninh Hinh điệu bộ cầu cứu. Ninh Hinh nhìn cô mỉm cười trấn an nhẹ nhàng quay sang gọi món với phục vụ bàn. Đợi phục vụ ra khỏi phòng Ninh Hinh nhẹ nhàng mở lời
” Chị đã thưa chuyện với bố mẹ em về việc đào tạo cho em sau này trở thành cánh tay đắc lực cho chị trong công ty,cũng như hỗ trợ em trong việc học và kì thi tốt nghiệp cuối cấp”
Quân Dao hoảng hốt đưa mắt nhìn bố mẹ, bố mẹ đang mỉm cười với cô trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà đào tạo gì cơ , công ty nào, cánh tay đắc lực cho Ninh Hinh? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy ?
” Rất may mắn khi Cố Ninh Hinh giám đốc tập đoàn Cố Khiến Minh nhìn chúng con, Quân Dao, dù con vẫn đang là học sinh cuối cấp.” Ông Tạ mĩm cười nói với con gái rồi quay sang đặt vấn đề với Ninh Hinh
” Nhưng chúng tôi vẫn không rõ là Cố Tổng đấy nhìn chúng con gái tôi ở điểm nào mà ví như một viên ngọc quý. Đối với chúng tôi mà nói thì Quân Dao vốn dĩ rất lễ phép, ngoan ngoãn, chăm chỉ chưa bao giờ làm chúng tôi phiền lòng. Nhưng dù vậy chúng tôi thật sự chưa có cơ hội nhìn dáng vẻ Quân Dao trong công việc.”
” Thưa Bác, sự chăm chỉ của cô ấy quả là lợi thế, cô ấy cố gắng hoàn thành mọi công việc mà con thử giao cho cô ấy. Và thật sự mà nói Quân Dao rất hợp với kinh doanh, khi con thử đặt vấn đề thì quả thật Tầm nhìn của cô ấy không thể ngờ được đâu bác ạ. Đối với con Quân Dao quả thực là viên ngọc quý, con cần cô ấy thưa hai bác”
Quân Dao nhìn ánh mắt của bố mẹ mình, bốn chữ ‘ đã bị thuyết phục’ hiện rõ trên mặt hai người. Cô quay sang nhìn người bên cạnh, cái đồ nói dối không chớp mắt này. Cái gì mà viên ngọc quý, Ninh Hinh có giao công việc gì cho cô chứ. Bình thường hai người gặp nhau toàn là … nghĩ đến đây Quân Giao giật mình cuối gầm mặt xuống cảm nhận được hai má mình đang nóng dần lên. Đào tạo … quả thực có đào tạo nha, người ta đào tạo trên bàn trên lớp, cô thì được đào tạo trên giường…. Nước đi này quả thực không thể nào lường trước được, cô vội nhìn bố mẹ rồi gật đầu.
Quả thực là muốn bức chết cô mà, Quân Dao khóc thầm trong lòng. Ít nhất phải nói với cô một tiếng chứ, tới đây lại giật mình. Trời ơi Ninh Hinh đã đề cập đến rồi, cô còn mẩy mẩy phủi nhận nó còn cho rằng cô đang nói đùa, nghĩ ràng bố mẹ cô rất khó là Ninh Hinh đang nói với cô rằng Cố Ninh Hinh ta đây nói được làm được. Nói không chừng bước tiếp theo là đề cập tới vấn đề là ở lại nhà Ninh Hinh luôn chứ. Trong lòng Quân Dao cả kinh không ít, nội tâm phức tạp đang kêu gào như muốn nuốt chửng cô. Giọng nói của Ông Tạ làm Quân Dao bừng tỉnh
” Con không phiền nếu như chúng ta gọi con là Ninh Hinh chứ?”
” Dạ Vâng, con rất vui lòng thưa hai bác” Ninh Hinh Thầm nghĩ chắc cũng sẽ thành ba má vợ sớm thôi, cô cần suy nghĩ lại cách xưng hô sao cho hợp lý.
” Ninh Hinh có đề cập với ta chuyện cô ấy muốn con sang nhà cô ấy sống để tiện cho việc học, và cả việc đào tạo. Vì con đi học cả ngày nên đào tạo thì chỉ có thể học vào buổi tối mà thôi” Ông Tạ Quay sang nhìn Quân Dao
Trời ơi còn cả việc đào tạo vào buổi tối, bức người quá đáng mà. Quân Dao quay sang nhìn Ninh Hinh với ánh mắt trách mắng. Còn Ninh Hinh nhìn cô với ánh mắt nũng nịu cô đây nào có nói dối quả thật là đào tạo còn gì, ra hiệu cho cô nhanh nhanh đồng ý đi. Ninh Hinh đã làm hết rồi còn phần này lại là của cô đấy.
” Con…”
Quân Dao chưa kịp trả lời thì phía ngoài vang tiếng gõ cửa, phục vụ nhẹ nhàng đưa đồ ăn lên bàn và giới thiệu sơ qua một vài món ăn Nhật. Ninh Hinh gật đầu cảm ơn phục vụ, hướng tay về bàn mời Bố mẹ Quân Dao
” Lần đầu mời hai bác đến nhà hàng Nhật không biết hai bác có thích không? Sau này mình còn rất nhiều cơ hội để dùng bữa cơm gia đình cũng như là những món ăn khác. Mời hai bác. “
” Thât sự như vậy là quá được rồi, hai bác không cần gì nhiều đâu Ninh Hinh. Chỉ là hai bác chỉ có một đứa con là Quân Dao, cũng mong con có thể chiếu cố giúp đỡ em. Chỉ là bác mong việc đào tạo cũng đừng quá sức, bác sợ trên trường con bé cũng học đủ nhiều”
” Dạ hai bác cứ yên tâm, con sẽ chú ý đến điều đó. Quân Dao vậy em đồng ý sống với chị không”
” Dạ em đồng ý” Quân Dao giọng nói nhẹ nhàng ẩn ý cười nhìn Ninh Hinh
Nghe đến đây cứ như đang nghe một lời cầu hôn vậy. Quân Dao liền quay sang nhìn bố mẹ
” Nhưng mà như vậy bố mẹ có buồn không?”
” Khi nào em muốn hoặc hai bác nhớ em, chị chở em về” Ninh Hinh nói ra lời hứa chắc nịt
Cả căn phòng bốn người dùng bữa, vừa cười vừa nói không khí ấm cúng tràn gập khắp phòng. Sự ấm áp lan toả len lỏi trong tâm hồn lạnh lẽo của Ninh Hinh thắp sáng góc tối trong cô. Đây có phải là điều mà cô thầm mong mỏi ?