[Bách Hợp] Cô Gái Bên Cạnh Nhà Tôi (Esley) - Chương 14
Nửa ngày sau, trong đầu óc của tôi vẫn cứ quanh quẩn một âm thanh.
Nếu như tôi có ý nghĩ bất chính thì sao….
Bất chính thì sao….
Thì sao….
cô ấy cô ấy cô ấy… cô ấy có ý gì?
Tôi hoảng hốt đi đến gian uống trà nước, chị Lý cũng đang ở đó, đang mở điện thoại ra xem phim.
Chị ấy đang xem bộ phim kinh điển “Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký”.
Lúc đi ngang qua phía sau chị ấy, đúng lúc điện thoại đang phát tới phân cảnh Trương Vô Kỵ đang xin Chu Chỉ Nhược giúp đỡ ở đại hội sau khi có tin đồn, đây là đoạn cốt truyện kinh điển.
Vẻ mặt của Trương Vô Kỵ rất nghiêm túc mà nói: “Đôi ta không thẹn với lương tâm thì cần gì phải để ý đến lời của người khác nói?”
Chu Chỉ Nhược lại cười nói: “Nếu ta hổ thẹn với tâm thì sao?”
Chị Lý kích động nắm lấy góc áo của tôi: “A a a! Ninh Ninh, em mau xem này, quá kinh điển, cảnh này quá kinh điển.”
Mà tôi thì đang sững sờ, trong lòng toàn là câu nói kia của Thẩm Tịch.
Cô ấy… Ý của cô ấy là giống như ý của Chu Chỉ Nhược sao?
Nhưng mà, tôi có tài đức gì?
Bởi vì trong lòng đang cất giấu tâm sự nên tôi không dám nhìn Thẩm Tịch cả ngày, trốn tránh cô ấy hết lần này đến lần khác.
Ngay cả mối quan hệ ‘hợp tác’ cũng bị tôi đơn phương dừng lại.
Đúng vậy, ngày hôm nay tôi không nấu cơm cho cô ấy cũng không có đi nhờ xe của cô ấy.
Chỉ là sau khi về nhà thì gọi cơm hộp, cứ như người mất hồn mà bỏ vào miệng.
Tầm mười giờ tối, Thẩm Tịch nhắn qua hỏi tôi.
Chỉ có ba chữ đơn giản: “Ngủ rồi sao?”
Tôi nhìn chằm chằm vào khung thoại, đầu óc dừng chân tại chỗ.
Tôi nên đi ngủ hay là không nên đi ngủ đây?
Nghĩ nghĩ cuối cùng tôi vẫn thành thật trả lời: “Chưa ngủ.”
“Có tâm sự sao?” Cô ấy trả lời lại tôi trong vòng một giây.
Tôi chưa kịp hồi phục đã nghe thấy bên ngoài ban công có động tĩnh.
Đi dép lê vào ra mở cửa, thấy Thẩm Tịch đang ghé vào ban công nhà cô ấy, cách khoảng hai ba mét mà nhìn tôi.
Tôi cũng học theo cô ấy, để tay ở trên lan can.
Thẩm Tịch mở miệng trước: “Hôm nay em luôn trốn tránh tôi àh.”
Tôi ấp úng: “Tôi không có…”
Thẩm Tịch cười: “Đến bây giờ tôi vẫn chưa ăn cơm đâu đấy.”
Tôi ngạc nhiên giương mắt lên.
Tôi không nấu cơm cho cô ấy thì cô ấy sẽ không ăn à?
“Đừng hiểu lầm, không phải là tôi muốn ép em.” Cô ấy sợ tôi nghĩ nhiều nên vội vàng giải thích: “Chỉ là, tôi có hơi nhớ mấy món ăn em làm.”
“Lời hôm nay tôi nói rất nghiêm túc, em… Suy nghĩ một chút nhé?”
Tôi trợn tròn mắt hơn nữa.
Thẩm Tịch chưa từng đối xử dịu dàng như vậy với tôi.
Tổn thọ quá!
Một người có gương mặt xinh đẹp lại nói như vậy có ai mà chịu được?
Nhưng tôi chỉ là một cô nhân viên nhỏ mà thôi.
Trở lại phòng, tôi lăn lộn suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng nhắn cho Thẩm Tịch một tin nhắn.
“Chị là cấp trên, còn em là nhân viên, hơn nữa chúng ta đều là nữ.”
Đợi một lúc lâu không thấy Thẩm Tịch nhắn tin lại.
Tôi nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng trong lòng có chút gì đó vắng vẻ.