[Bách Hợp] Cô Gái Bên Cạnh Nhà Tôi (Esley) - Chương 13
Bởi vì cả buổi tối bị lăn lộn như thế nên tôi quên mất vụ việc của Tiểu Linh.
Ngày hôm sau, lúc tôi đi làm, rõ ràng tôi cảm nhận được mọi người đều trở nên thân thiết với mình.
Tôi đang cảm thấy rất vui vẻ.
Có phải bởi vì hôm nay tôi mặc đẹp không?
Ha ha, hôm nay tôi là một cô gái cực kỳ xinh đẹp đó nha!
Hai phút sau, tôi mới biết được bản thân mình có bao nhiêu tự luyến.
Chị Lý lôi kéo tôi nói với vẻ mặt khó chịu: “Ninh Ninh, em đúng là kín miệng nha.”
Tôi mơ hồ hỏi: “Sao ạ?”
“Em và sếp đang yêu nhau mà che giấu không nói với bọn chị gì hết.” Chị Lý lẩm bẩm nói.
Hả? Tôi và sếp yêu nhau khi nào thế?
Tôi khó hiểu: “Không có, em không hề….”
Chị Lý trừng mắt liếc tôi một cái: “Hôm qua Tiểu Linh đã nghe thấy hết rồi, em còn nói về nhà sẽ nấu thịt bò cho sếp ăn còn gì.”
????
Xin lỗi, tôi đã quên mất….
Tôi chột dạ đẩy chị ấy ra: “Gì nhỉ, à đúng rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm….”
Tôi giải thích từng cái một: “Nấu cơm là bởi vì muốn cảm ơn sếp đã vất vả, tuyệt đối không có ý gì khác.”
Nhưng khổ nỗi cho dù tôi có giải thích như thế nào thì cũng không thể dẹp được lời đồn trong công ty.
Mặc dù đồng nghiệp là những người chất phác nhưng lại có tính hay tò mò.
Rất nhanh có người đã liên hệ sự kiện bỏ chấm công một ngày kia với tôi.
“Lúc trước bỗng dưng có phúc lợi là bởi vì sếp muốn bảo vệ cho Diệp Ninh có đúng không?”
“Khó trách, lúc đó tôi cứ cảm thấy kỳ lạ…”
“Mẹ nó chứ, vậy cũng quá là hạnh phúc!”
“Ninh Ninh đúng là may mắn!”
Tôi thì không sao dù có lo cũng như thế nhưng Thẩm Tịch thì khác.
Cô ấy là sếp, là phú nhị đại.
Lời đồn nổi lên khắp nơi như thế nhất định là cảm thấy không được thoải mái.
Tôi cũng không thể tự đưa mặt ra giải thích để gây thêm phiền toái cho cô ấy được….
Sau khi rối rắm một lúc, cuối cùng tôi lấy hết can đảm, đi tìm Thẩm Tịch.
“Sao thế?” cô ấy hỏi.
Tôi cố gắng bày ra dáng vẻ không để ý gì nói: “Sếp, chuyện của ngày hôm qua đã lan truyền khắp nơi rồi.”
Thẩm Tịch vẫn đang vùi đầu xem văn kiện, chỉ nhàn nhạt phát ra tiếng từ lỗ mũi: “Ừ.”
Tôi không biết tiếng ‘ừ’ này của cô ấy là có ý gì.
Nhưng cũng không quên mục đích của mình.
Tôi tiếp tục nói: “Tôi đã giải thích với bọn họ rồi, nói hai chúng ta trong sáng không có gì cả.”
Thẩm Tịch vẫn không nhìn tôi, chỉ nhẹ nhàng ‘ừ’ thêm một tiếng.
“Nhưng cũng không sao, hai chúng ta không cần sợ bóng sợ gió, cần gì phải quản bọn họ nói gì có đúng không?” Tôi cười nói.
Sau khi tôi nói xong câu đó, Thẩm Tịch chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cô ấy im lặng nhìn tôi chằm chằm, như muốn xem khuôn mặt nhỏ của tôi có chuyển động hay không.
Biểu cảm của tôi cứng đờ, sợ bỗng nhiên cảm xúc của cô ấy không tốt.
Một lúc lâu sau.
Thẩm Tịch buông văn kiện trong tay xuống, hai bàn tay đan vào nhau để ở trước ngực.
“Nếu là do tôi có ý nghĩ bất chính thì sao?”