[Bách Hợp] Cô Gái Bên Cạnh Nhà Tôi (Esley) - Chương 11
Thẩm Tịch nói vì để biểu hiện tâm ý của mình cô ấy nguyện ý đưa đón tôi đi làm mỗi ngày.
Chuyện tốt như vậy tôi có thể từ chối không?
Đương nhiên là không thể rồi.
Tôi có thể tiết kiệm được tiền đi xe bus, còn không cần phải dậy sớm nữa.
Nhưng mà từ sau khi tôi ngồi xe Bentley của Thẩm Tịch tới công ty đã vinh quang thu được một đống ánh mắt ngạc nhiên.
Ồ, no no no no.
Mặc dù con người tôi không làm gì sai nên không cần sợ hãi những ánh mắt đó nhưng tóm lại là vẫn có người tị hiềm.
Vì thế tôi thương lượng với Thẩm Tịch: “Sếp, sau này chị cứ để tôi xuống ở giao lộ thứ nhất có được không?”
Cô ấy không hề khách khí mà từ chối yêu cầu này.
“Rất phiền phức.”
Tôi: ….
Được, chị là sếp, chị lớn nhất.
Sau khi đến công ty, chị Lý thần thần bí bí mà nói với tôi rằng: “Ninh Ninh, tình huống gì vậy này? Nhanh như vậy mà em đã bắt được sếp rồi sao?”
Tôi cảm thấy vô cùng khó xử, suy nghĩ cả nửa ngày cảm thấy vẫn không nên nói với chị ấy: “Không, sếp chỉ là tiện đường đưa em đi làm thôi.”
Sự hứng thú của chị Lý ngay lập tức rớt xuống một nửa, thở dài một tiếng: “Aida, sếp mới của công ty chúng ta đúng là đối xử với nhân viên rất tốt.”
Ừm, đúng thế, đối xử rất tốt, hì hì.
Tôi và Thẩm Tịch cứ duy trì mối quan hệ ‘hợp tác’ như vậy, lấy mục đích đôi bên cùng có lợi làm chủ yếu.
Và trong mối quan hệ này tôi là người vui vẻ nhất.
Bởi vì Thẩm Tịch còn sẽ trả chi phí mua nguyên liệu nấu ăn nữa nha.
Cho nên tôi có thể nhân cơ hội này mà mua một ít nguyên liệu mà trước đây tôi tiếc tiền không mua được.
Cái gì mà tôm hùm châu Úc, cái gì mà thịt bò Kobe…
Mua về ăn hết!
Mấy món đó là tốt nhất với sếp của tôi!
Tất nhiên, về phần tôi, hì hì, chẳng qua là dính chút hào quang của sếp mà thôi.
Lúc gần đến giờ tan làm, tôi vẫn như cũ đi vào văn phòng của Thẩm Tịch.
“Sếp, hôm nay chị muốn ăn gì ạ?”
“Tôi thấy gần đây ăn thịt bò đi, thời tiết nóng nực này…”
Khuỷu tay của Thẩm Tịch chống lên bàn làm việc nhìn tôi cười: “Tùy em.”
Tôi phải bày mưu tính kế, vui vẻ rạo rực nói: “Vậy hay là hôm nay cho sếp ăn món thịt bò wagyu?”
Nhưng mà, khi tôi rời khỏi văn phòng thì ngoài ý muốn đụng phải một người.
Tiểu Linh.
Ở công ty ngoài chị Lý ra thì cô ta là cái loa nổi nhất.
Giờ phút này cô ta ngạc nhiên mà đứng ở cửa quan sát văn phòng được đóng cửa kín mít, trên mặt là sự sợ hãi sắp tràn ra.
Ôi trời!
Cô ta đứng ở đây từ khi nào thế?
Có phải cô ta đã nghe được đoạn đối thoại của tôi với Thẩm Tịch rồi không?
Cô ta đã nghe được hay chưa?
Cứu mạng!!
Tiểu Linh nhìn tôi, rồi nhìn Thẩm Tịch, ánh mắt hiện lên tia phức tạp:
“Tôi không biết cái gì hết!”
Xong rồi xong rồi.
Không đúng, tôi sợ cái gì chứ?
Dù sao trong lòng tôi cũng không có quỷ.