[Bách Hợp] Cô Gái Bên Cạnh Nhà Tôi (Esley) - Chương 10
Một giờ sau, tôi thoải mái ợ một phát.
Thẩm Tịch vừa ăn vừa cười, hình như rất vui vẻ.
Tôi đắc ý nhìn cô ấy: “Thế nào? Có phải tay nghề của tôi rất tốt không?”
Thẩm Tịch né tránh ánh mắt của tôi, nhẹ gật đầu với biên độ rất nhỏ: “Cũng được.”
Tôi suy ngẫm lời nói, sếp nói ăn được chính là cực kỳ ngon.
Tôi sẽ tạm chấp nhận lời khen này của cô ấy vậy!
Tôi cười: “Làm sếp hài lòng là hạnh phúc lớn nhất của tôi!”
Sau khi Thẩm Tịch nghe thấy lời này, vẻ mặt lập tức mất đi sự tự nhiên, có chút lúng túng.
Tôi cũng không quá để ý, đứng dậy dọn bát đũa: “Tôi dọn bàn ăn nhé?”
Bỗng nhiên người này ngăn tôi lại.
Không biết từ khi nào mà Thẩm Tịch đã đeo tạp dề tôi để một bên lên người, vẻ mặt phiếm hồng: “Em nấu cơm vất vả rồi nên để tôi rửa bát đi.”
Tôi:?!?!
Để sếp rửa bát?
Đây là chuyện mà một nhân viên ưu tú để xảy ra được sao?
Tôi vội vàng kéo cô ấy lại: “Không cần đâu sếp, tay của chị là để ký lên văn kiện chứ không phải là để rửa bát.”
Thẩm Tịch ra vẻ tủi thân mà nhìn tôi: “Ai nói tay của tôi chỉ có thể ký văn kiện?”
“À, thực ra ý của tôi không phải là như vậy…” Tôi sửng sốt.
Cô ấy nhân lúc tôi còn đang ngơ ngác bắt đầu bưng bát đũa bỏ vào bồn rửa.
Vừa mở vòi nước vừa lầm bầm: “Tôi là người thông thạo mười kỹ năng, từ làm việc cho tới rửa bát đó.”
Tôi đứng một bên nghĩ sẽ rửa cùng với cô ấy.
Động tác trên tay Thẩm Tịch dừng lại, quay đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi.
Trong lòng tôi cảm thán, quả nhiên uy nghiêm của sếp vẫn còn, cho nên không dám làm ra hành động gì quá đáng: “Sao thế sếp?”
“Diệp Ninh.” cô ấy trầm giọng gọi tên tôi.
Nhất thời tôi thấy cực kỳ khẩn trương.
Xong rồi, chẳng lẽ cô ấy đang tức giận?
A a a, tôi chỉ là không muốn để cho sếp rửa bát một mình thôi mà.
Giây tiếp theo, cô ấy lại quay về giọng điệu đáng thương:
“Tôi giúp em rửa bát, sau này em có thể cho tôi sang nhà ăn cơm ké được không?”
Hả???
Cô ấy đang nói gì vậy nhỉ?
Cô ấy đang muốn thành lập mối quan hệ hợp tác lâu dài với tôi ư?
Lúc tôi đang cảm thấy nghi ngờ nhân sinh thì cô ấy lại tiếp tục nói: “Không được cũng không sao.”
Tôi xua tay liên tục: “Đương nhiên là được rồi!”
Thẩm Tịch cười: “Thật àh?”
“Đương nhiên là thật.”
Vì thế, tôi và sếp cứ như vậy mà trở thành bạn ăn cơm với nhau.
Tôi nấu cơm, cô ấy rửa bát đó cũng là một loại bạn cơm.
Mặc dù tôi cứ có cảm giác… Kỳ lạ sao sao ý.
Esley: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, nhiều niềm vui và hạnh phúc. Hẹn mọi người vào các chương tiếp theo nhé <3