Anh Là Của Em (18+) #Tiểu Mộc - Chap 23: Hà Thiên Tranh biến mất
Diệp Chính Hàn sau khi làm đủ các kiểu trên da thịt của mình cũng trở về. Lúc ấy đã xế tà. Có lẽ đến nhà cũng gần tối. Trên đường đi, anh nghĩ có lẽ cô vẫn đang ở nhà. Hôm qua bị anh hành chẳng lẽ hôm nay còn có thể đến trường sao? Miệng anh khẽ nhếch lên, nội tâm mang theo chút vui vẻ. Có phải bây giờ về nhà sẽ bắt gặp ánh mắt long lanh sợ sệt yêu thương nhìn anh? Hay là có thể bắt gặp đôi môi sưng mọng, những hoan ái hôm qua vẫn để lại trên cổ cô? Diệp Chính Hàn nghĩ rất nhiều, cảm giác này hoàn toàn kì quái, đến chính anh còn không hiểu được. Hôm nay anh đẹp trai như này, nhất định cô sẽ giương mắt ngọt ngào đáng yêu nhìn anh! Diệp Chính Hàn mỉm cười rồi cố lái xe thật nhanh về phía trước.
Lúc anh về nhà cũng đã tối, anh mở điện thoại ra nhìn đồng hồ, thấy ba bốn cuộc gọi nhỡ của mẹ, và… Gần chục cuộc gọi nhỡ của cô?! Chữ Hà Thiên Tranh trong điện thoại làm anh thật có cảm hứng ngâm thơ! Thực sự rất nhung nhớ hình bóng ấy, gọi cho anh làm gì chứ? Diệp Chính Hàn còn chẳng bận tâm đến cuộc gọi nhỡ của bà mẹ, cất bước từ gar vào nhà.
Lăng Ngọc Tuệ nhìn thấy con trai mà tức giận nói:
“Con đi đâu mà không bắt máy vậy? …Đi xăm sao!?”
Ánh mắt bà nhìn về phía tay của con trai xăm đủ kiểu đủ thể loại, nhìn vô cùng chướng mắt! Rồi bà nhìn xung quanh người anh, lại thấy trước ngực ẩn hiện hình xăm to lớn!
Diệp Chính Hàn chẳng bận tâm, đi thẳng lên lầu, lúc bước qua Lăng Ngọc Tuệ còn cắt tiếng nhanh nhảu:
“Con đi tắm một chút”
“Khoan đã, con không biết chuyện gì xảy ra sao mà còn có thời gian tắm!?”
Anh cứ thế bước thẳng, anh không rảnh, nói đúng hơn là đang bận, bận tìm một người! Diệp Chính Hàn không đi vào phòng mình, mà vào phòng cô đầu tiên.
Tiếng cửa mở, tiếng chân bước vào. Nhưng trong khung cảnh này chỉ có duy nhất một bóng hình cao lớn, đó là anh! Diệp Chính Hàn có hơi ngơ ngác khó hiểu, khuôn mặt lạnh lùng buông bỏ, thay vào đó là sự ngạc nhiên, cô đi đâu rồi? Hay đang tắm?
Diệp Chính Hàn nhẹ nhàng mở phòng tắm, nhưng cũng không có ai cả. Anh ngó ra phái bên trái giường, thấy móc treo không có lấy một bộ quần áo cũng nghi ngoặc, suy nghĩ một lúc, đôi đồng tử hiện lên tia nghi nghoặc đáng sợ, anh chạy đến tủ quần áo mở ra. Kết quả trắng trơn, chỉ còn cái tủ rỗng!
Anh vội vàng bước xuống tìm Lăng Ngọc Tuệ. Khi thấy bà đang buồn chán ngồi ở ghế, anh lại trở về khuôn mặt bình thảm, bước đến ngồi xuống hỏi:
“Cô ta đi đâu vậy?”
Câu hỏi nghe vẻ như hỏi chơi, không quan tâm, kèm theo chút ghét bỏ. Nhưng anh biết, tâm chí anh đang lo lắng!
Lăng Ngọc Tuệ ủ rũ nói:
“Con bé đi sang Anh cùng ba mẹ nó rồi!”
Chợt tim Diệp Chính Hàn đập phịch một cái, khẽ nhói lên một hồi:
“Khi nào cô ta về?”
Lăng Ngọc Tuệ nhìn anh mỉm cười:
“Con nhớ nó sao?”