Anh Là Của Em (18+) #Tiểu Mộc - Chap 2: Bạn mới là con trai
Ăn xong, Hà Thiên Tranh ủ rũ sách cặp đi tìm Diệp Chính Hàn. Cô chưa bao giờ nguôi quyết tâm theo đuổi anh! Cô chẳng biết từ khi nào đã yêu Vương Hàn. Từ hồi bé? Hồi cấp 2? Hồi cấp 3 ? Hay đến tận bây giờ..?
Nhưng mà cô cũng vẫn chưa quên, vì cô mà cô em họ của anh biến mất!? Cô gái ấy tên Hồ Tiểu Ngọc… tên nghe cũng rất đẹp a? Hồi ấy năm cấp 3 cô đang tìm mọi cách theo đuổi Vương Hàn mặc dù bị ghét bỏ, cô luôn biết mình ở trong lòng anh chẳng thể nào bằng Hồ Tiểu Ngọc! Mà cô hồi ấy thì bị bạn bè ghét bỏ lắm, họ khinh bỉ cô khi cô cứ lải nhải theo nam thần của họ? Về sau mọi người ghép đôi cho anh và Tiểu Ngọc mặc dù biết quan hệ của họ, cô cảm thấy khó hiểu và buồn lòng, lúc đấy đầu óc cứ quay cuồng ngỡ muốn từ bỏ tất cả
Anh và Tiểu Ngọc thi đỗ tại trường đại học bách khoa, hai người môn đăng hộ đối để lại cô vẫn đang dang dở chuyện học hành để cố gắng năm tới cũng đỗ được trường chuyên ngành Bách Khoa.
Bỗng nhiên nhà họ Hà và họ Diệp muốn đính hôn luôn vì từ bé hai người đã có kế ước, một phần cũng vì sợ Diệp Chính Hàn và Hồ Tiểu Ngọc nảy nở tình cảm. Hồ Tiểu Ngọc nghe tin lập tức bỏ đi, chuyện đính hôn vì thế liền hoãn lại, cho dù cả 3 tháng hè dòng dã Diệp Chính Hàn có lật tung cả thành phố cũng vô ích, bởi vì vô ích nên anh càng ngày càng ghét bỏ cô?! Ngay cả cái tên Vương Hàn là do cô đặt cho anh cũng bị chuyển bản quyền thành của Hồ Tiểu Ngọc.
Họ bảo cô sẽ rất nhanh chiếm được tình yêu của anh! Nhưng thử nhìn xem, cô là càng ngày càng bị anh ghét bỏ!
Nghĩ đến cả tuổi thanh xuân của mình đều dành cho Diệp Chính Hàn, cô đành cười khổ, liệu chỉ cần Hồ Diệp Ngọc trở về là cô liền hết hi vọng? Hà Thiên Tranh muốn được một lần giấu anh đi, muốn một lần ích kỉ, nhưng đâu được? Anh đâu hề một lần là của cô?….
“Diệp Chính Hàn, tìm được anh rồi!”
Hà Thiên Tranh thở dốc nhìn thấy anh đang lấy xe từ trong gar. Anh chẳng buồn đưa mắt nhìn cô chỉ loay hoay lấy xe mô tô ra.
Cô đứng lặng im nhìn người con trai ấy. Anh rất đẹp, anh làm cô không thể rời mắt dù chỉ một chút. Dáng anh rất cao, khuôn mặt dù ở góc độ nào cũng rất hoàn mĩ!
Chợt cảm thấy hơi ngại ngùng vì Diệp Chính Hàn chẳng quan tâm có mình ở đây, thấy anh sắp chuẩn bị lái xe đi, cô bắt đầu hấp tấp muốn đuổi theo.
Hà Thiên Tranh chạy nhanh ra phía anh, ngấp ngứ nói:
“Diệp Chính Hàn,…chở em đi học được không ?”
Anh liếc cô một cái, vuốt mái tóc màu hung đỏ lên, lại nhìn sang cô:
“Hà Thiên Tranh cô nghĩ như thế nào?”
Hà Thiên Tranh hấp tấp suy nghĩ, dường như không hiểu câu nói của anh, mắt nhìn xung quanh không dám chạm thẳng mắt anh, sợ hồn bay tứ phía:
“Em chính là nghĩ anh sẽ đưa em đi học”
“Tôi không phải con người dễ dãi…hừm…như cô?”
Hà Thiên Tranh nhăn mặt:
“Em không hề là con người dễ dãi,…em không hiểu ý anh ?”