Anh Là Của Em (18+) #Tiểu Mộc - Chap 17: 18++++
Hà Thiên Tranh bỗng trợn mắt thật to. Diệp Chính Hàn đang dùi đầu vào vùng kín của cô! Mái tóc màu hung đỏ bị kẹp giữa hai chân cô. Hay tay anh banh hay chân cô ra. Tư thế này,… Quá là chết tiệt đi!
“Đừng, ư..ư… Chỗ ấy rất bẩn!…a…aa….!… Hàn!…huhu….a…!”
Diệp Chính Hàn đưa lưỡi tinh ranh liếm nhẹ phần giữa hai chân cô, chỉ cách chiếc quần lót! Điều đó khiến cô giật nảy mình, khó chịu đến nỗi bật khóc.
Hay tay cô luồn vào tóc hung đỏ mà cố giữ vững. Cái quái gì vậy chứ? Diệp Chính Hàn, người cô yêu, lại chạm vào nơi dơ bẩn ấy! Mặt cô mê man, những giọt nước mắt rơi xuống kèm theo những tiếng kêu dâm đãng. Ngại ngùng pha chút khó chịu khiến cô nhũn người ra. Thân hình xinh đẹp uyển chuyển đưa động.
Diệp Chính Hàn banh chân cô, kéo quần lót của cô ra, chui đầu vào. Thứ tinh dịch là của cô sao? Ra cũng thật nhiều! Anh mút thật chặt nơi ấy. Chúng rất ngọt! Cứ mút hết lại tràn ra đống tinh dịch nữa kích thích bản thân anh, dương vật đã cương chướng, đau đớn vô cùng.
Diệp Chính Hàn giữ một ít tinh dịch trong miệng, chồm đầu lên, hay tay kéo đầu cô lại, môi chạm tới môi cô, đẩy hết tinh dịch vào trong miệng bắt cô uống hết nó.
Hà Thiên Tranh bị anh bắt ngậm thứ đồ gì đó lại liền muốn nhả ra. Sao lại giống cứt mũi vậy chứ?!
Diệp Chính Hàn liền thì thầm vào tai cô, giọng đã chẳng còn ổn định!
“Bên dưới của em… Cũng thật nhiều nước!”
Nói rồi Diệp Chính Hàn lại lùi xuống dưới, tay vân vê hạt chân châu nhỏ xin khiến cô giật cả người lên, ngực lắc lư quyến rũ.
Hà Thiên Tranh như bị nghe nhầm. Anh gọi cô là em sao? Hay là… Gọi Tiểu Ngọc? Đồ óc cô không chịu được có chút trầm tư.
Rồi bỗng nhiên cố lấy tay toàn lực đẩy anh ra, rồi lượn chiếc chăn đen thần thúy của anh bên cạnh đắp vào người.
Diệp Chính Hàn thì sao? Bị rẩy ra, anh bỗng đứng người. Giương đôi mắt mình cô. Đôi mắt dài hẹp, sâu thẳm ấn chứa một sự tức giận đáng sợ. Mọi sự lạnh lùng như ngưng tụ lại bắn thẳng vào người cô. Điều đó khiến cô nơm nớp lo sợ. Co chân lại, chăn cố che hết mọi thứ, chiếc quần nót vẫn chưa kéo hết, còn vươn lại ở đùi cô!
Hà Thiên Tranh tóc có chút lộn xộn, đôi mắt mọng nước, đôi môi sưng tấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, trên cổ đầy những dấu hôn càng làm cho đồng tử của nam nhân kia co thắt lại. Cô hơi liếc nhanh qua mắt anh, rồi lại vô tình nhìn thấy vật dưới ấy đang cương chướng. Tim cô bỗng đập liên hồi. Không dám nghĩ đến chuyện vừa xảy ra. Cô biết, cô phải dừng lại! Cô đã sai lầm quá rồi!
Diệp Chính Hàn vì ngừng mọi hành động, không thỏa mãn bản thân, bên dưới khó chịu đã co giật lên vài cái. Cô nghĩ cô trốn được sao? Anh cất giọng khó nói, lạnh lẽo đến vô bờ:
“Làm sao?”
Hà Thiên Tranh không dám nhìn anh, cầu khẩn:
“Chúng ta… Lên dừng lại thôi!”
Cô có chút hối tiếc cúi mặt xuống, không dám nhìn mặt anh. Cô sợ cô mềm yếu!
Diệp Chính Hàn bỗng muốn hô miệng cười thật lớn. Dừng lại? Rốt cuộc là bảo dừng lại cái gì? Việc làm sắp tới nơi, chẳng lẽ chỉ cần nói dừng là dừng?