Anh Là Của Em (18+) #Tiểu Mộc - Chap 16: Điều mà người say cần làm!
“Diệp Chính Hàn, … Anh muốn làm gì?”
Diệp Chính Hàn thản nhiên nói như đó là một điều tất yếu:
“Tôi làm điều mà người say cần làm! Bắt đầu thôi, Tiểu Tranh!”
Hà Thiên Tranh cảm nhận được tiếng thảo dốc của anh, cô có hơi lo lắng. Hóa ra anh, vẫn chưa nhận ra cô là ai!
Lần này, Hà Thiên Tranh cố lấy lại lí trí, liên tiếp giãn rụa. Cô không muốn, không hề muốn làm thế thân cho Tiểu Ngọc, dù là làm với người mình yêu chăng nữa!
Diệp Chính Hàn làm sao lại để cô chạy được? Chuẩn bị đầy đủ rồi không lẽ lại phải chờ đến khi khác ?
Diệp Chính Hàn kẹp thật chặt chân cô lại, một tay giữ chặt hai tay cô ở trên để chắc rằng cô không thể bỏ trốn được!
Đôi đồng tử lóe lên tia hung ác, chống cự cái gì chứ!? Anh nhìn chằm chằm vào Hà Thiên Tranh làm cô bắt đầu run sợ. Đáng sợ như này, có phải vẫn là Diệp Chính Hàn nhận ra cô là ai không?
Anh cất giọng trầm ấm đã bị tình dục làm cho khàn đặc:
“Nói, tôi là ai?”
Anh là ai? Là Diệp Chính Hàn! Là người cô yêu! Nhưng sao anh lại hỏi, là hỏi Uyển Nhi sao? Có lẽ Uyển Nhi không nhận ra anh, cũng không có nhắc cô ấy là Tiểu Ngọc, nên anh mới uống rượu?
Hà Thiên Tranh yên lặng suy nghĩ, đôi mắt mơ hồ chớp nhẹ, anh là ai!?
Diệp Chính Hàn tức giận, trong lúc này mà cô còn lơ đãng?
Anh liền hung hăng nhắm xuống môi cô! Lưỡi anh khuấy đảo, quấn chặt lấy chiếc lưỡi thơm tho đang có chút bối rối của cô.
Chẳng qua là tối hôm trước mới hôn cô, tại sao hôm nay đã nhớ nhung da diết?
Hà Thiên Tranh muốn kháng cự. Nhưng sức cô làm sao có thể chống lại anh? Vả lại, tay và chân cô đều bị anh đè chặt, đừng nói rằng bắt cô thoát bằng cách ngực tấn công mông phòng thủ chứ?
Lưỡi anh ấm nóng cuốn lấy lưỡi cô khiến Hà Thiên Tranh có chút mê muội, hai má đã nhiễm màu hồng nhuận, người hơn run run thể hiện sự ngại ngùng. Điều đó khiến cô chẳng còn chút sức lực để giằng co bỏ trốn, thử hỏi, làm sao cô có thể từ chối người mình yêu cơ chứ?
Diệp Chính Hàn liếm quanh lưỡi cô, mút mút lấy mật ngọt trong khoang miệng cô khiến chúng kêu lên mấy tiếng “chụp chụp”.
Hà Thiên Tranh ngô nghê không biết nên từ chối hay đón nhận. Chỉ ô ô vài tiếng vì khó thở.
Diệp Chính Hàn nuối tiếc bỏ mật ngọt ra, nghiêng sang tai cô khẽ thở hơi ấm nóng:
“Ngu ngốc, không biết thở bằng mũi à!”
Cô còn đang mê muội muốn chết, làm gì có thời gian nghĩ nên thở bằng gì?
Diệp Chính Hàn khẽ cắn cắn tai cô, liếm quanh vành tai khiến má áp bên cạnh cô cứ như có gì râm ran, ngại ngùng, cảm giác râm ran ấy làm cho cô muốn tránh né, hơi nhíu nhẹ đôi mắt đang ngại ngùng vì hành động của anh.
Diệp Chính Hàn hôn xuống chiếc cổ trắng nõn. Lại đến xương quai xanh xinh đẹp của cô. Liếm láp từng ngõ ngách trên cơ thể của Hà Thiên Tranh. Từng tấc da của cô đều rất mềm, rất nóng, chúng khiến anh dần một kích thích hơn, khó chịu cũng bắt đầu lớn dần! Anh đánh dấu bản quyền của mình bằng những chấm màu đỏ mỗi khi anh lướt qua thân hình cô.